--- 2 ---
Mãi mười ngày , khi cùng xe ngựa về quê, mới từ bỏ những gì vì . Thì , những tên phản quân khi thắng trận bắt đầu thanh trừng binh lính, những ai mười sáu tuổi và bốn mươi tuổi đều loại bỏ. Và tài vật mà bọn họ thu khi tiến hoàng thành ngày hôm đó, chính là lộ phí để họ trở về quê nhà.
Ta tuy lớn lên trong hoàng gia, phu tử cũng từng thở dài dạy chúng đừng “ ăn thịt băm”, rõ tiền bạc quan trọng với con đến mức nào. Thế là càng thêm trầm mặc, một lúc thì nghĩ ơn báo đáp, một lúc nghĩ kẻ ý đồ với trẻ con thì thể là lành gì.
Cứ thế dằn vặt mãi, cuối cùng ngày đến Hạnh Hoa Thôn, mắt đong đầy nước mắt mà hứa với : “Triển La Nhất, cứu , gả cho cũng là lẽ . thể chờ vài năm , huhuhu, bé quá cũng sẽ khiến trông giống một kẻ biến thái.”
Hắn , như thể đang một kẻ ngốc: “Nha đầu xem miệng đang cái thứ quái quỷ gì…”
Thế nhưng lời còn dứt, phía một thẩm thẩm tủm tỉm tới, chọc mặt hỏi: “Cháu gái nhỏ, cháu gì thế, cái thằng nhóc thối cưới cháu ?”
Ta bi thương gật đầu: “Vâng, vợ, con vợ .”
Đó là đầu tiên gặp Khương thẩm, cũng là đầu tiên chứng kiến các thẩm thẩm ở nông thôn lợi hại đến nhường nào. Triển La Nhất nàng tiện tay bẻ cành cây ven đường mà quất cho nhảy dựng lên ba trượng, quất nàng mắng: “Ta đánh c.h.ế.t cái đồ tiểu hỗn đản nhà cháu, ngoài một chuyến mà tài cán ghê gớm lắm nhỉ, cái thói của tên lính bẩn thỉu nào cũng dám học theo. Một đứa trẻ nhỏ thế cháu cũng dám chọc ghẹo, cháu nhớ cháu …”
Đang mắng thì nàng dừng , cứ thế đó Triển La Nhất trừng mắt , bầu khí vô cớ trở nên bi thương. Mãi một lúc , nàng mới xoa đầu : “Đừng sợ, thằng nhóc đó chỉ là miệng mồm hư đốn dọa cháu thôi. Hắn chịu đưa cháu về, cháu chính là của Hạnh Hoa Thôn chúng . Nào, thẩm đưa cháu về nhà.”
--- 3 ---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trien-la-tran/chuong-2.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhà của Triển La Nhất rách nát, bốn gian nhà tranh, một cái sân rộng, trong sân trống hoác, trong nhà còn một mùi mốc thoang thoảng.
Thế nhưng cảm thấy vô cùng an tâm, bởi vì cuối cùng cũng xem như một con mà sai bảo, chứ cưng chiều như sủng vật.
Ngày đó Khương thẩm , tức giận mà : “Ta cứ tưởng bé con chuyện buồn gì nên đường đều chiều theo bé con, bé con mở miệng chuyện cũng ép, hóa bé con xem như loại kẻ đồi bại (với trẻ con) biến thái .”
“Được lắm, bé con giỏi thật đấy. Đại tiểu thư giờ , thì nấu cơm cho . Phục vụ bé con suốt cả đường , cũng nên đến lượt tiểu gia hưởng phúc.”
Hắn chuyện đầy mỉa mai, rõ ràng là giận lắm , nhưng vì thở phào nhẹ nhõm, kìm bước chân nhẹ nhàng chạy bếp.
Sau đó loay hoay một hồi, đánh vỡ hết tất cả bát đĩa trong đó.
Gạo, bột mì, củi lửa và đồ dùng trong nhà đều là do Khương thẩm bảo con trai nàng mang qua, nhiều. Triển La Nhất nuốt bát bột mì luộc quá nhiều nước đó, sắc mặt thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
“Tiểu nha đầu lãng phí hết mấy ngày lương thực của chúng ? Là bột mì đấy, Khương thẩm tiết kiệm bao lâu mới chút ít như , ngay cả cháu trai nhỏ của bà còn chắc mà ăn, mà đổ hết nồi ?”
Việc nấu đồ cần cho nước là bộ nhận thức của về việc nấu ăn, cũng là các cung nữ nhỏ rảnh rỗi chuyện mới . Nếu đến, thậm chí còn đốt lửa, còn về bột mì, đó là lương thực duy nhất nhận , những thứ khác, đều trông thật thô ráp, thực sự giống thứ thể ăn .
Lòng tủi , thể hiện rõ mặt, thể tin nổi mà mở miệng : “Nha đầu lớn thế mà từng nấu cơm ? Cung nữ trong cung là để hầu hạ khác ?”
Ta nhớ những cung nữ nhỏ bên cạnh , nhiều nhất cũng chỉ là rót đưa nước cho , ngày thường đều là chơi đùa cùng , lý lẽ hùng hồn đáp : “Huynh bậy, trong Ngự thiện phòng là thái giám chứ gì cung nữ. Hơn nữa, cung nữ lớn bằng trong cung cũng việc, chúng mỗi ngày đều chơi đùa.”