Trì Đường Có Du - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-23 18:04:06
Lượt xem: 465

Vương gia hô lớn: “Cứu trắc phi!”

Vương phi vùng vẫy nữa, lặng lẽ chìm xuống đáy hồ.

Ta tên là Trì Đường, chính là vị vương phi . Khoảnh khắc thấy mấy chữ , lòng như tro tàn nguội lạnh.

Ba ngày , và trắc phi cùng ngày gả vương phủ. Người đời đều , lẽ nàng mới xứng vương phi.

Ta chẳng thể ngờ, kẻ hại chec chính là vương gia mà hằng nhung nhớ, cùng với ả trắc phi của .

.

Ta trọng sinh .

1.

Ta chec , là cái chec lạnh lẽo, thể đầu.

cũng sống , sống phận sủng thê của Thừa tướng đại nhân.

Cũng chính vì , Thừa tướng đưa đến dự tang lễ của Lục vương phi — chính là tang lễ của .

Thật trùng hợp, xác cũng mang tên Trì Đường, dung mạo giống đến bảy tám phần. Tất cả chuyện trùng hợp đến kỳ lạ, kỳ lạ đến mức như thể cố tình sắp đặt.

Thậm chí, còn cảm thấy, trở thành thế của chính .

Ngày rơi xuống nước, nàng cũng rơi xuống nước. Có lẽ, chính vì mới trở thành nàng.

Hiện tại, chỉ còn một ý niệm duy nhất trong đầu — báo thù.

2.

Ba ngày .

Ta từ xa bên ngoài linh đường, lặng lẽ thấy tiếng than vì .

Nói cũng thật trớ trêu, chec , bọn họ cũng chỉ cho một tang lễ sơ sài. Mà Lục Vương gia Diệp Nhuận cùng ả trắc phi cũng chỉ giả vờ rơi vài giọt nước mắt mèo.

Ta nhịn bật lạnh.

“Đường nhi, ?” Một giọng nam dịu dàng vang lên bên cạnh.

Ta đầu , là Thừa tướng đại nhân — Trần Du.

Nhìn khuôn mặt ôn hòa của , khẽ lắc đầu: “Bẩm đại nhân, gì cả.”

Trần Du hỏi thêm, chỉ liếc linh đường một cái khẽ mỉm : “Vào thôi.”

Ta bước trong, ánh mắt đảo qua đám đông chen chúc, nhưng chẳng thấy bóng dáng của Lục Vương gia trắc phi cả.

Người đến đông, bọn gia nhân trong phủ qua tấp nập, chẳng mấy chốc và Trần Du lạc .

Cũng thôi.

Ta về gian phòng từng ở. Cửa phòng mở toang.

Vừa bước đến ngưỡng cửa, chân còn kịp bước thì bên trong chợt vang lên một giọng nữ nũng nịu:

“Vương gia~ nhẹ tay thôi~”

Vương gia? Diệp Nhuận?!

Theo phản xạ, nghiêng đầu và đập mắt chính là một cảnh xuân cung sống rõ mồn một, trần trụi đến đau mắt!

Diệp Nhuận mảnh vải che , đầu thấy , khuôn mặt lập tức trắng bệch kinh hoàng.

Ta cũng nghẹn thở trong một thoáng.

Mẹ nó chứ! Linh đường của còn bày ở tiền viện, thế mà thể thản nhiên vui vẻ hoan lạc ngay hậu viện?

Hừ! Khinh bỉ!

Ta bước lên định cho nhẽ thì cổ tay đột nhiên một bàn tay khác giữ chặt.

Người dùng lực kéo mạnh, khiến đổ ập lòng .

Một đôi tay che lấy mắt , kèm theo một giọng trầm thấp vang bên tai: “Đừng những thứ bẩn mắt .”

Là Trần Du?

Sao ở đây?

Chàng đẩy ngoài, đó bước trong. Đối diện với hai kẻ trần truồng , chỉ khẽ cong môi, điềm nhiên như thể chẳng thấy gì: “Thần quấy rầy nhã hứng của vương gia nữa.”

Diệp Nhuận cuống cuồng kéo chăn che , mặt đỏ rực như máu, lắp bắp nên lời: “Ngươi... bản vương cảnh cáo các ngươi! Chuyện hôm nay nếu dám hé nửa lời, bản vương nhất định tha!”

Trần Du khẽ gật đầu, nụ mặt vẫn hiền lành vô hại: “Thần hiểu.”

Nói xong, xoay rời .

“Về thôi.”

Ta ngẩn ngơ gật đầu, ngờ thực sự đáp ứng yêu cầu của Diệp Nhuận.

Trên đường hồi phủ, và Trần Du trong xe ngựa, suốt đoạn đường ai mở lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tri-duong-co-du/1.html.]

Hạt Dẻ Rang Đường

Chỉ đến khi gần tới nơi, Trần Du mới phá vỡ bầu khí im lặng:

“Hôm nay phu nhân hậu viện?” Không đợi đáp, chậm rãi tiếp: “Ta tìm nàng lâu .”

Ngữ khí ... như kiểu đang tủi ?

Ta ho nhẹ một tiếng, : “Thiếp... gấp gáp tìm đại nhân, hiểu lạc hậu viện.”

Trần Du khẽ : “Sao bây giờ trở nên rụt rè thế ?”

Nghe , thoáng sững .

Chec tiệt, nào nàng từng đối đáp thế nào?

Không giải thích nổi, chỉ còn cách mím môi, khẽ cho qua chuyện.

3.

Ngày hôm , chuyện Lục Vương gia “vui vẻ” ở hậu viện khi t.h.i t.h.ể Lục Vương phi còn lạnh lan khắp kinh thành.

Không cần đoán cũng , chắc chắn là bút tích của Trần Du.

, hôm đó ngoài thì chỉ chứng kiến.

Chỉ là ngờ, Trần Du là một con hổ đội lốt cừu, hiền mà đòn độc.

Chiều hôm đó, từ triều về phủ, mặt vẫn tươi như chuyện gì, dùng bữa tối với .

Vừa gắp một cái đùi gà bóng loáng bỏ bát , dịu giọng:

“Thân thể nàng vẫn hồi phục, tẩm bổ nhiều .”

Ta cái đùi gà béo ngậy trong bát, cúi đầu đáp nhỏ:

“Vâng…”

Lỡ phát hiện thì phiền lắm.

Dùng bữa xong, Trần Du lo việc công.

Nói thật, quả thực lợi hại. Tuổi còn trẻ mà vững ở vị trí Thừa tướng.

Hoàng đế thì mải mê nữ sắc, nên việc triều chính gần như đều do Trần Du xử lý. Nhờ mà quốc gia mới yên , bá quan cũng ai dám dị nghị.

Đêm xuống, trong viện hóng gió, còn sai mang đến mấy chiếc bánh ngọt.

“Phu nhân, đại nhân , tối nay nếu xong việc sớm sẽ đến bầu bạn với .”

Tiểu nha bên cạnh – Tiểu Thúy – nhỏ.

Tay cầm bánh của khựng .

Bầu bạn với ?

Ta ngẩng đầu hỏi:

“Tiểu Thúy , với đại nhân… bao lâu … ờ… cái đó?”

Tiểu Thúy nhíu mày, hiểu , liền đáp:

“Hồi phu nhân, … vẫn từng ‘gần gũi’ với đại nhân ạ.”

“Chưa từng?” Ta cũng cau mày theo:

“Thành lâu như từng… Chàng chẳng lẽ vấn đề gì ở chỗ đó ?”

4.

Tiểu Thúy nghiêm túc nghĩ một lát, gật đầu:

“Nghe phu nhân ... hình như đúng thật. Nô tỳ ở trong phủ bao năm nay, từng thấy đại nhân cận với bất kỳ nữ nhân nào cả…”

Tiểu Thúy hết câu, cũng hiểu rõ ý .

Cũng thôi, ít nhất chẳng cần lo đến mấy chuyện “khó mở miệng” .

“Đại nhân nhà chúng lúc nào cũng để tâm đến phu nhân mà.” Tiểu Thúy , mặt đỏ bừng ngại ngùng, “Khiến ai cũng ngưỡng mộ.”

Ta tựa lưng ghế, chậm rãi nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, thở dài một :

“Để tâm cũng vô dụng thôi. Nữ nhân sớm muộn gì cũng già. Không con cái thì cuối cùng cũng ruồng bỏ.”

Những ngày gần đây, rời khỏi Lục Vương phủ, lòng quả thực bình lặng hơn.

Giá mà thể về thăm phụ mẫu một … thì bao.

“Dạo phu nhân đổi nhiều quá.”

Tiểu Thúy đột nhiên khiến giật .

“Thay đổi gì cơ?”

“Nói chuyện nhiều hơn, tính cách cũng cởi mở hơn.” Nàng đáp.

Ta nuốt nước bọt, chột :

“Thế… thế thì cố gắng ít .”

mà khó thật đấy, vốn dĩ là cái loa sống mà.

Tiểu Thúy nhẹ lắc đầu, tươi:

“Phu nhân chịu chuyện nhiều hơn, đương nhiên là điều .”

Nghe , mới thở phào nhẹ nhõm.

Loading...