Trâu Tinh Mang Phúc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:55:15
Lượt xem: 1,626

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bên định xông , thì tiếng chuông leng keng vang lên.

 

Sau nhà chú Đức Vượng sáng rực ánh đuốc, một đạo sĩ râu dài, mày rậm, mặc đạo bào vàng bước .

 

Hắn chắp tay hành lễ, miệng lẩm bẩm bấm đốt ngón tay tính toán, lắc đầu :

 

“Kỳ lạ! Thật kỳ lạ! Sao thấy trâu tinh cả!?”

 

Ông ngoại khựng , ánh mắt thoáng qua tia nghi ngờ.

 

Chú Đức Vượng như bắt cứu tinh, vội quỳ xuống mặt đạo sĩ:

 

“Đạo trưởng! Xin ngài minh xét! Con trâu tinh ăn mất con trai !”

 

Rồi chỉ tay về phía ông ngoại hét:

 

“Chính là con trâu nhà ông ! Là yêu tinh hại !”

 

Ông ngoại cau mày, còn vị đạo sĩ nhạt:

 

“Âm khí trong thôn các nặng lắm. Trâu tinh hại cũng là lẽ thường. Nếu c.h.ế.t, mau gom hết ch.ó trong thôn , cùng từ đường mà trốn!”

 

Chú Đức Vượng tái mặt:

 

“Ý ngài là… nó còn sẽ g.i.ế.c nữa !?”

 

Ông ngoại kéo nép lưng, tin nổi, :

 

“Không thể nào! Con trâu cả đời cày bừa cần mẫn, g.i.ế.c !? Toàn là bậy!”

 

Đạo sĩ híp mắt lạnh:

 

“Phàm nhân các thấy tà tâm nó? Nó tu là để tiêu nghiệp, nhưng nếu nghiệp hết thì ? Nếu nó sợ kiếp súc sinh, thì hóa tinh, hóa quái, hại để đổi … cũng chẳng lạ!”

 

Ông ngoại cúi đầu, lẩm bẩm:

 

“Không đúng… đúng… hôm nay rõ ràng là điềm phúc, thành thế …”

 

Chú Đức Vượng chẳng buồn , chỉ vội mời đạo sĩ nhà.

 

Đạo sĩ mỉm : “Được, dẫn đường .”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chú Đức Vượng khúm núm , nhưng đạo sĩ ngăn:

 

“Anh , nhà .”

 

Chú Đức Vượng gượng dẫn đường.

 

Ông ngoại bóng lưng đạo sĩ, bỗng khẽ run, lập tức bế lên, kéo bà ngoại chạy ngược về nhà.

 

Chú Đức Vượng còn c.h.ử.i theo:

 

“Các chạy về mà c.h.ế.t chung !”

 

Đạo sĩ lạnh lùng theo: “Về nhà chính là tìm c.h.ế.t!”

 

Cánh cửa nhà chú Đức Vượng đóng sầm .

 

Trong bóng tối, ánh đuốc yếu dần… tắt ngấm.

 

Ông ngoại bịt mắt , chạy :

 

“Đừng ! Không đúng , gì đó đúng!”

 

Bà ngoại hổn hển hỏi:

 

“Ông… ông thế!? Sao với đạo sĩ trừ yêu!?”

 

Về tới nhà, bà ngoại vội khóa chặt cổng.

 

Ông ngoại trèo lên xà nhà, lấy con d.a.o mổ heo xuống.

 

Bà hỏi dồn: “Rốt cuộc là !?”

 

Ông kéo bà , giọng trầm:

 

nghi đạo sĩ đó… !”

 

Bà ngoại tái mặt. 

 

Bà hiểu rõ, ông ngoại từng phán sai điều gì.

 

bà vẫn do dự, :

 

“Ra ngoài thì cháu ở nhà một !”

 

Ông ngoại buồng, đưa cây linh chi cho , dặn:

 

“Cháu ngoan, ôm chặt thứ nhé. Dù ai gõ cửa cũng đừng mở. Đây là phúc báo cả đời của con trâu nhà , tà ma dám đến gần .”

 

Nói xong, ông ngoại kéo bà ngoại rời .

 

ôm linh chi trong lòng, cảm thấy ấm áp, chút sợ hãi.

 

Cơn buồn ngủ ập đến thì ngoài cửa, vang lên một giọng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trau-tinh-mang-phuc/chuong-3.html.]

4

 

“Bé ơi! Mau đây nào! Mau đây!”

 

Giọng khi gần khi xa, lơ lửng giữa trung.

 

lập tức tỉnh táo , chạy đến bên cửa sổ ngoài, ngoài sân một khoác áo vàng đang .

 

Trong tay cầm một ngọn đuốc, ánh lửa yếu ớt, nhưng vẫn nhận , chính là vị đạo sĩ mày dài mà thấy đó.

 

Hắn nheo mắt , miệng mỉm :

 

“Bé con, cháu ở nhà một sợ ?”

 

ôm chặt cây linh chi trong ngực, đáp:

 

“Không sợ.”

 

Thấy trả lời, giọng càng thêm lơ lửng quái dị:

 

“Ông bà cháu ngoài chứ gì? Mau theo , bằng trâu tinh đến sẽ ăn thịt cháu đấy.”

 

cảm thấy lời kỳ lạ.

 

hiểu , trong lòng dấy lên cảm giác , mà thì thể hại , đúng ?

 

lẩm bẩm:

 

“Người sẽ hại với ông… với ông…”

 

Khi bàn tay chạm then cửa, đột nhiên n.g.ự.c nóng rát như lửa đốt, bỏng đến mức đau nhói.

 

sững , lúc hồn thì nhận cửa mở.

 

hoảng hồn, da đầu tê dại, vội vàng đóng sập cửa, chạy thẳng phòng trong, dám ngoài nữa.

 

Bên ngoài vẫn vẳng lên giọng lơ lửng, như xa như gần:

 

“Ra đến cứu cháu đây…”

 

giọng đó còn là của đạo sĩ, mà là giọng đàn bà, the thé, lạ lùng, lạnh đến rợn .

 

Lúc mới hiểu… thứ ngoài !

 

5

 

Ngoài trời bắt đầu mưa xối xả.

 

Sấm chớp đan , sét xé rách màn đêm.

 

Một lúc lâu , tiếng gọi:

 

“Bé ơi! Mau đây! Mau với bà!”

 

Là giọng bà ngoại

 

Quá quen thuộc. 

 

vẫn dám đáp.

 

Mãi đến khi trong sân vang lên tiếng bước chân, mới chạy .

 

thật là bà ngoại , tay cầm đuốc đỏ rực.

 

Cửa nhà mở , bà ngoại , trong đại sảnh loạt xoạt dọn thứ gì đó, đẩy cửa phòng , kéo tay :

 

“Mau lên, bé con! Đi giúp ông cháu mau! Không thì kịp !”

 

thấy bà mang theo d.a.o mổ heo, cùng mấy bó vàng mã, hương nến.

 

hỏi dồn: “Bà ngoại ơi, ông ?”

 

Bà thở gấp: “Ông cháu tìm xác con trâu , đang đào mộ cho nó! Mau , chậm là nguy hiểm đấy!”

 

theo bà ngoại chạy suốt đường núi, gió rít vù vù lưng, thi thoảng ngoái chẳng thấy gì.

 

Cuối cùng cũng thấy ánh lửa phía .

 

Trên sườn núi, mùi m.á.u tanh nồng nặc, cúi , thấy nhiều xác sói la liệt hai bên đường.

 

Ông ngoại đang đào huyệt, bên cạnh là xác con trâu nước, nhưng xác nó co rút nhiều, gần như hình .

 

Bà ngoại kéo quỳ xuống:

 

“Nhanh, mau lạy ông trâu cháu!”

 

Rồi bà đốt vàng mã, hương nến.

 

Một trận gió mạnh thổi đến, cuốn bay giấy tiền khắp nơi.

 

vội đè lên để giữ, bà ngoại mới châm hương, khấn:

 

“Cảm ơn ông trâu cứu mạng! Cho lạy tạ ơn ông!”

 

Lúc mới hiểu, khi ông bà ngoài, họ đàn sói theo đuôi.

 

Loading...