Trâu Tinh Mang Phúc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:55:06
Lượt xem: 1,712

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông gật đầu, đưa miếng thịt cho :

 

“Giỏi lắm, cháu ngoan. Nào, đem thịt cho trâu ăn .”

 

tròn mắt… cho trâu ăn… thịt!?

 

Cả thôn nghèo, ngay cả còn dè sẻn từng bữa, chỉ Tết mới ăn miếng thịt.

 

Miếng thịt to và nặng, ôm trong tay thấy trĩu hẳn. nghi hoặc ông ngoại, tưởng nhầm.

 

Bà ngoại ở ngoài sân la mắng:

 

“Ăn thịt cái gì mà ăn thịt!? Trời ơi, một con súc sinh thôi mà! Ông già , ông định gì thế, để nhà hết đường sống hả!?”

 

“Im !”

 

Ông ngoại quát to, đầu trừng bà, chỉ con trâu với :

 

“Nghe lời ông, !”

 

gật đầu, con trâu.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chẳng ảo giác , mà vẩn đục trong mắt nó dần tan , ánh ngày một trong sáng, sáng đến lạ.

 

bước tới, đưa miếng thịt đến miệng nó:

 

“Này, trâu ngoan, ăn thịt , ăn .”

 

Con trâu khẽ “moo” một tiếng, há miệng, răng rắc răng rắc mấy cái là nuốt sạch miếng thịt muối to .

 

định dậy, thì con trâu bỗng c.ắ.n lấy tay áo , rống mấy tiếng, cúi đầu, dấu bằng sừng, ý bảo về đống rơm bên cạnh.

 

Trong lòng giật thót.

 

“Không lẽ… con trâu … hiểu tiếng thật ?”

 

cẩn thận gạt lớp rơm .

 

Một luồng ấm phả mặt, và trong đống rơm hiện một vật thể đỏ sẫm, tròn trịa, mơ hồ tỏa sáng.

 

Mắt ông ngoại lập tức sáng lên, mừng rỡ :

 

“Tốt! Tốt lắm! Quả là lắm!”

 

Bà ngoại vẫn còn đang mắng, nhưng khi rõ thứ trong đống rơm, giọng bà bỗng nghẹn , hét lên:

 

“Trời ơi… đó là… Linh chi !?”

 

đưa tay chạm thử, cảm thấy ấm nóng, dường như thở đang phả từ trong đó, khiến cả chuồng trâu cũng ấm lên vài phần.

 

3

 

Ông ngoại bảo hái cây linh chi xuống, vuốt nhẹ lưng con trâu nước già.

 

Sau đó, ông vẫy khỏi chuồng.

 

Ông cầm linh chi, hiền hậu:

 

“Đây đều là phúc phần của cháu đấy!”

 

Bà ngoại lúc cũng nguôi giận, mặt rạng rỡ, xoa đầu :

 

thế, là phúc phần của cháu đó!”

 

Nói , bà còn cổng ngó khắp nơi một hồi, xác nhận ai thấy, mới đóng cửa , hạ giọng :

 

“Cây linh chi to như thế , cả đời thấy bao giờ! Bán chắc khối tiền ha!”

 

Ông ngoại , nụ hiền từ, sang với con trâu:

 

“Nghỉ ngơi nhé, sẽ bảo cháu trông nom mày đến hết đời. Ăn uống chẳng thiếu .”

 

Con trâu ngẩng đầu một cái, nhắm mắt yên.

 

Bà ngoại gì thêm, chỉ bắt đầu nhóm bếp nấu cơm.

 

trong bếp chụm củi, bà ngoại còn gỡ thêm một miếng thịt muối, hẳn món mặn ngon.

 

Hai ông bà nhỏ giọng thì thầm điều gì đó.

 

chỉ thấy sắc mặt bà ngoại đổi liên tục, cuối cùng , liếc sang với ánh mắt khác lạ.

 

Khi ăn cơm, ông ngoại uống hẳn một bát rượu to, vẻ mặt vui.

 

Bà ngoại ôm cây linh chi xem tới xem lui, cẩn thận cất tủ gỗ.

 

thấy bàn ăn thêm một bát cơm và một đôi đũa nữa, liền hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trau-tinh-mang-phuc/chuong-2.html.]

“Ông ngoại, cái cho ai ạ?”

 

Ông ngoại đáp:

 

“Cho ông Trâu nhà cháu đấy.”

 

“À!”

 

ôm bát cơm sang chuồng trâu, trong đầu còn nghĩ: Con trâu thì tay, dùng đũa chứ?

 

kỹ, phát hiện móng chân của nó khác hẳn.

 

âm thầm đếm trong bụng: một, hai, ba, bốn… năm!

 

đặt bát cơm xuống, chạy về hỏi ông ngoại:

 

“Ông ơi, trâu nhà sắp mọc ngón tay ?”

 

Ông ngoại chỉ hiền, gật đầu, một lời.

 

Đêm đó, ngủ bên cửa sổ.

 

Mơ mơ màng màng thì bỗng thấy tiếng ch.ó tru, tiếng sói hú vọng từ xa.

 

Trong ánh trăng lờ mờ, thấy ngoài sân bóng lấp ló.

 

giật bật dậy.

 

Ông bà ngoại cũng tỉnh giấc.

 

Ông ngoại mò mẫm bật đèn dầu, bà ngoại nắm chặt con d.a.o chặt rau ở góc tường.

 

Chúng im lặng một lúc, thấy động tĩnh gì nữa.

 

Ông ngoại mới đẩy cửa , cùng bà và chạy sân xem, chỉ thấy dấu chân chi chít khắp nơi, mà cổng sân vốn khóa kỹ, giờ mở toang.

 

Ông ngoại biến sắc: “Không !”

 

Rồi vội chạy thẳng về chuồng trâu.

 

Bà ngoại tay trái cầm đèn dầu, tay cầm dao, thì nắm chặt vạt áo bà, run rẩy theo .

 

Vừa bước chuồng, chúng c.h.ế.t lặng.

 

Con trâu già biến mất.

 

Trên nền đất loang đầy máu, in dấu bùn lầy thành hình hoa mai, vương vãi khắp nơi.

 

Bà ngoại hoảng loạn kéo tay ông la lên:

 

“Ông ơi! Con trâu !? Không lẽ… sói ăn mất !?”

 

lúc đó, chú Đức Vượng cùng cả nhà xách đuốc chạy tới, chạy hô:

 

“Có c.h.ế.t ! Có c.h.ế.t !!”

 

“Ai c.h.ế.t!?” — Ông ngoại hỏi, mở cổng chạy .

 

Chưa kịp , Đức Vượng túm lấy áo ông, gào lên:

 

“Đều tại ông! Tại ông hết!! g.i.ế.c con trâu , ông chịu! Giờ con trai út của trâu tinh c.ắ.n c.h.ế.t ! Ông trả mạng con đây!!”

 

“Vớ vẩn!” — Bà ngoại đẩy ông , quát:

 

“Chúng rõ ràng tiếng sói tru! Sao là trâu ăn !?”

 

Ông ngoại giận, chỉ hỏi dồn:

 

“Con c.h.ế.t thế nào? C.h.ế.t ở ? Mau dẫn xem!”

 

dám ở nhà một nên cũng bám theo.

 

Bà ngoại bế , thở hổn hển, chạy tới tận nhà chú Đức Vượng.

 

Vừa tới nơi, tận mắt thấy một thứ đầu trâu, , nhảy phắt qua bức tường sân nhà họ biến mất trong bóng đêm!

 

hoảng đến cứng , ông ngoại thấy , vì đều đang chằm chằm đống xương vụn và thịt nát bên cạnh hố xí.

 

Từ quần áo rách nát mặt đất, thể thấy rõ, đó quả thật là một hại c.h.ế.t thảm.

 

Ông ngoại cúi xuống quan sát thật lâu, sang :

 

“Đức Vượng! Nói thật cho , nhà chuyện thất đức gì !?”

 

Đức Vượng sững , ánh mắt lộ vẻ hoang mang, đó đỏ mặt tía tai mắng :

 

“Cút ! Chính ông mới thất đức! Con nửa đêm dậy vệ sinh, chắc chắn con trâu tinh hại c.h.ế.t ! Nó còn ăn cả con heo béo nhà ông nữa! Ông đền mạng cho con !”

 

 

Loading...