Trâu Tinh Mang Phúc - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:55:00
Lượt xem: 746

Trong thôn, ai cũng gọi ông ngoại là “Hồng Đồ Phủ” — g.i.ế.c heo nổi tiếng, sát sinh vô .

 

Chỉ , ông bao giờ g.i.ế.c trâu cày. 

 

c.h.ế.t cũng chịu!

 

Cho đến một ngày, chú Đức Vượng dắt đến một con trâu già hấp hối, mặt mày ủ rũ, cầu xin ông tay giúp nó một đoạn”.

 

Không ngờ, ông ngoại nhất quyết chịu mổ, còn lấy con heo béo trong nhà đổi.

 

còn tưởng ông ngoại hồ đồ .

 

ai ngờ, đêm đó tà phong nổi dậy, cả thôn gặp nạn, lúc mới hiểu .

 

Ông ngoại, thật sự hiểu chuyện!

 

1

 

còn nhớ mùa hè năm , chú Đức Vượng trong thôn dắt đến nhà con trâu nước của ông .

 

Ông nhờ ông ngoại giúp “xử lý” nó.

 

Ông ngoại từ chối, và thẳng: 

 

“Trâu cày thể g.i.ế.c.”

 

Chú Đức Vượng :

 

“Đều là súc vật cả, đến chỗ ông phân biệt thế? Hơn nữa, con trâu sắp c.h.ế.t , g.i.ế.c ăn thịt chẳng như ?”

 

Ông ngoại lắc đầu, chậm rãi :

 

“Nếu nó thọ hết , hồn lìa khỏi xác, gì thì . để tay, tức là đoạt mệnh thời, ! Không !”

 

Vừa dứt lời, con trâu nước bỗng phát tiếng rống trầm thấp, quỳ sụp ngay trong sân nhà .

 

thấy rõ, nó đang chảy nước mắt.

 

Chú Đức Vượng thấy thế, tức giận tới đá một cái, mắng:

 

“Kiếp mày chắc chắn điều ác, kiếp mới đọa súc sinh! Tao nuôi mày bao năm hành hạ, giờ mày già , tao g.i.ế.c mày ăn thịt, coi như giúp mày tiêu nghiệp nợ đó!”

 

Ông ngoại rít một t.h.u.ố.c lào, cuối cùng bước khỏi hiên.

 

Ông ngoại xoa đầu con trâu, sang chú Đức Vượng. Do dự một lát, ông cất ống điếu, :

 

“Đức Vượng, con trâu g.i.ế.c. thể mua . Anh giá .”

 

Chú Đức Vượng sững sờ, trong mắt mang chút nghi hoặc, hỏi ông ngoại :

 

“Hồng Đồ Phủ, chẳng lẽ ông định mua về tự mổ ăn thịt hả?”

 

Ông ngoại giải thích, chỉ tiếp:

 

“Anh giá .”

 

Chú Đức Vượng nheo mắt con trâu, liếc ông , càng chắc mẩm trong lòng, :

 

“Nếu Hồng gia mua, … dùng hai con heo béo nhà ông đổi, chứ?”

 

Ông ngoại lắc đầu, chỉ giơ một ngón tay.

 

Chú Đức Vượng ngẩn , vội xua tay:

 

“Không ! Một con đủ đổi !”

 

Ông ngoại thở dài, ánh mắt chút lạ lùng, :

 

“Đổi . Một mạng đổi một mạng.”

 

Chú Đức Vượng còn định cãi, ông ngoại bèn kéo tay ông đặt lên lưng con trâu, hỏi nhỏ:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Con trâu , sống lưng nhô xương, hai mắt khi đục khi trong, chỉ hỏi một câu, thật , ở nhà , nó từng thẳng ?”

 

Đứng… thẳng ?

 

Lúc đó liếc xuống hai chân con trâu, phát hiện móng nó gì đó kỳ lạ.

 

“Một, hai, ba, bốn…” 

 

đếm đến năm thì ông ngoại lập tức lấy tay bịt miệng , trừng mắt, khẽ bên tai:

 

“Không đếm! Giờ vẫn xác định, đếm sẽ gặp đại họa đó.”

 

chú Đức Vượng, mới thấy trán ông ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt lộ rõ sợ hãi.

 

Có vẻ… ông ngoại trúng .

 

Chú Đức Vượng gượng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trau-tinh-mang-phuc/chuong-1.html.]

 

“Vậy lời Hồng gia, một con thì một con, đổi!”

 

Ông ngoại gật đầu, chỉ tay về phía chuồng heo:

 

“Anh tự qua đó dắt heo , đụng . khi khỏi cửa, với con trâu một câu.”

 

Chú Đức Vượng ngạc nhiên:

 

“Nói gì cơ?”

 

Ông ngoại đáp:

 

“Anh bảo nó, từ nay ân oán đều xóa, nó là trâu nhà .”

 

“Ờ… ờ ! Được!”

 

Sau khi chú Đức Vượng theo, ông kéo heo mất.

 

Lúc , ông ngoại mới mỉm với :

 

“Nhóc con, nào! Dắt trâu chuồng, cho nó ăn cỏ. Từ nay cháu chăm nó nhé.”

 

gật đầu, hỏi:

 

“Ông ngoại, ông lấy heo bà ngoại nuôi đổi trâu, bà về giận ạ?”

 

Ông ngoại bế lên, khà khà:

 

“Giận chứ! Chắc chắn là giận. Bà mà về, cháu giúp ông dỗ đó nha.”

 

Từ hôm đó, trong nhà ông ngoại thêm một con trâu già.

 

Ông treo dao, g.i.ế.c heo nữa, còn lấy vải đỏ quấn chặt con d.a.o mổ dính đầy máu, treo cao lên xà nhà.

 

luôn cảm thấy… ông đang sợ thứ gì đó.

 

2

 

Vừa bước cửa, sắc mặt bà ngoại xanh lè.

 

Bà lao thẳng đến chuồng heo, đếm đếm ba lượt, xác nhận con heo béo thật sự biến mất, hét ầm lên:

 

“Hồng Lão Tam! Ông trời đ.á.n.h thánh vật ! Heo !? Heo chạy mất hả!?”

 

Khi ông ngoại đem heo đổi lấy con trâu già sắp c.h.ế.t, bà tức đến nỗi rơi cả nước mắt, chỉ tay mũi ông mắng:

 

“Ông quỷ ám !? Con heo sắp bán tiền , ông đổi lấy thứ đồ gì!? Ăn phân còn cứng hơn thịt nó đấy!”

 

Vừa , bà chuồng kéo con trâu , định đuổi “của nợ” cho khuất mắt.

 

Nào ngờ.

 

Con trâu già bỗng “Moo——!” một tiếng dài, thẳng dậy!

 

Hai chân nó chống lên tảng đá, kêu răng rắc như xương sắp gãy rời từng khúc.

 

Bà ngoại sợ đến hồn vía bay mất, thét lên:

 

“Trời ơi đất hỡi! Con… con trâu thẳng dậy thế!?”

 

“Câm miệng!” 

 

Ông ngoại lập tức bịt miệng bà, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng.

 

“Không bừa! Nếu nữa, xé miệng bà đấy!”

 

Bà ngoại sợ đến run .

 

Ông ngoại liền mỉm gọi:

 

“Này, cháu ngoan, đây!” - chỉ con trâu nước già - “Đi , vuốt lưng nó một cái.”

 

Lúc còn nhỏ, gan to, mà ban ngày thì sáng sủa, nên chẳng nghĩ gì, cứ thế bước chuồng.

 

Bên trong, con trâu đang gác hai chân lên tảng đá, đầu .

 

Tiếng rống trong cổ họng nó nhẹ hẳn, như là đang thở dài.

 

chẳng thấy sợ nữa, vỗ nhẹ lưng nó :

 

“Này, trâu ngoan, trâu ngoan, mày khó chịu ?”

 

Con trâu nhắm mắt , tiếng “moo” cũng dần biến mất.

 

Nó hạ bốn chân xuống đất, cuộn đống rơm khô.

 

Lúc đó, ông ngoại bước , tay còn cầm một miếng thịt muối to.

 

Loading...