Tráo Đổi Linh Hồn Với Con Trai Riêng Của Bố - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-12 04:53:28
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
04
Trên bàn cơm, bố vừa gắp thịt trong bát cho tôi, vừa nói chuyện phiếm với dì Chu.
Nói chuyện về Thời An.
Kết quả khám nghiệm của Thời An đã có, nguyên nhân cái c.h.ế.t là do c.h.ế.t đuối, trên người có nhiều vết thương cũ lâu năm, hạ thể còn có vết rách.
Ngoài ra, cơ thể của Thời An còn thiếu mất một quả thận.
Thời An đã được ghép thận vài năm trước.
Tôi nhìn chằm chằm mặt bố, ông chỉ thở dài: "Bọn bắt cóc đúng là súc sinh. Gần đây con phải tránh đầu hở đuôi, cảnh sát đang điều tra nạn buôn bán nội tạng đấy.”
“Bây giờ truyền thông đang rất chú ý đến chuyện này, sau khi họ biết được chuyện này thì có thể dùng những lời nói dìm c.h.ế.t chúng ta đấy.”
“Đây là năm mươi vạn tệ, để cho con cưới vợ." Bố ôm bả vai tôi một cách thân thiết nói: "Tiểu tử thối, đây không phải là điều mà con cần lo lắng, ăn nhiều một chút.”
Ở chỗ Thời An, tình thương của bố là xa xỉ nhưng ở chỗ này thì thứ đó không thiếu.
Tôi gặm thịt, đang suy nghĩ thận của tôi đã biến mất từ khi nào?
Số lần tôi ở cùng bố rất ít, chỉ có lần đó.
Mùa hè bốn năm trước, tôi đang làm bài tập, bố trở về, dẫn tôi đi ăn ngon.
Tôi rất vui, hôm đó tôi ăn hamburger và uống coca, sau đó tôi còn có thêm một đôi giày thể thao màu trắng.
Lúc đó tôi đã tha thứ cho sự lạnh lùng trước kia của bố mà vui vẻ đi theo.
Rồi tôi ngủ thiếp đi.
Ngủ thật lâu, lúc thức dậy thì trên người tôi đang quấn băng, bố nói với tôi rằng hai chúng tôi đã gặp phải tai nạn nhỏ.
Đó là lần duy nhất ông ta đối xử tốt với tôi, thì ra là muốn thận của tôi.
Tôi mở điện thoại tìm kiếm.
[Bất kỳ tổ chức hoặc cá nhân nào cũng không được lấy nội tạng sống của công dân dưới 18 tuổi để cấy ghép, nếu phát hiện thì sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự theo quy định của pháp luật.]
Bố tôi nhìn theo và nói:
“Yên tâm, bệnh viện kia đã sớm đóng cửa rồi, chỉ cần đánh c.h.ế.t không nhận thì bên cảnh sát không có chứng cứ.”
“Chờ chuyện này qua, bố sẽ ly hôn với Trương Nhàn, chúng ta chuyển đến nơi khác. Bố sẽ làm bố con một cách quang minh chính đại.”
“Ai da, với thành tích của con thì có thể thi vào cao đẳng. Tiểu An học tập tốt, nếu không c.h.ế.t thì cũng có thể đậu Thanh Hoa cũng có thể. Con bé vẫn luôn nhận học bổng nên không tốt tiền trong nhà…”
Dì Chu che miệng ông ta: "Người cũng đã c.h.ế.t rồi, anh đừng nói nữa. Có nói tới nói lui thì cũng đâu làm người c.h.ế.t sống lại được đâu.”
Tôi đã từng bị người nhà đánh và bị Chu Hồng uy hiếp, tôi lựa chọn cố gắng học tập để có được tình yêu của người nhà.
Sự thật chứng minh, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so được với giới tính.
Sau kỳ thi giữa kỳ, thành tích của tôi càng ngày càng tốt lên.
Tôi có thể đoán được bố đã lấy hai chúng tôi ra so sánh với nhau, với tính cách ích kỷ nhạy cảm của Chu Hồng thì cậu ta càng ngày càng hận tôi.
Cậu ta giỏi trong việc vận dụng sức mạnh tập thể rồi bắt nạt gây khó dễ cho người khác.
Tôi giống như là một cái lò xò bị dùng sức ép lại, vào một buổi sáng, tôi bị người khác duỗi chân ra để ngáng đường rồi vấp ngã, tôi quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích rồi bình tĩnh đứng lên, mạnh mẽ cầm lấy ghế đập về phía Chu Hồng.
Đầu của Chu Hồng bị tôi đập đến chảy máu.
Tôi bị cậu ta ném ngã xuống đất.
Cô giáo mời phụ huynh hai bên đến, Chu Hồng là con của một gia đình đơn thân, Chu Yến vừa đến đã khóc.
Bố mẹ đến, mẹ chê tôi gây chuyện: "Con tập trung vào học tập đi.”
Bố thấy đầu Chu Hồng bị trầy thì đi đến tát tôi một cái: "Con đánh người ta trước, xin lỗi người ta đi.”
“Cậu ta bắt nạt con." Tôi tố cáo.
“Bố kêu con xin lỗi!" Trán bố tôi nổi đầy gân xanh.
Chu Hồng giả vờ hiểu chuyện cúi đầu, khi tôi nhìn cậu ta thì cậu ta lại nở nụ cười độc ác.
Tôi cắn răng im lặng, bố tôi đánh tôi ở trước mặt những giáo viên trong văn phòng, mẹ tôi đứng ở một bên cau mày, yên lặng nhìn.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp vẫn phải ra mặt:
"Bố Thời An, anh muốn đánh c.h.ế.t con bé sao?"
"Đứa trẻ Thời An này rất ngoan, chỉ là bị ép quá nên mới lấy ghế đập vào đầu em học sinh kia thôi. Chu Hồng, em nói thật cho tôi!"
Chu Hồng trừng to mắt: "Thầy, em đâu có bắt nạt cậu ấy, hôm nay chân của em duỗi hơi dài cậu ấy không cẩn thận đi qua rồi ngã, cậu ấy lập tức nổi điên với em. Thầy không tin thì có thể hỏi những bạn học khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trao-doi-linh-hon-voi-con-trai-rieng-cua-bo/chuong-2.html.]
Trong đánh giá của người khác, Chu Hồng là học sinh tốt, ngoại trừ học tập kém ra thì những thứ khác đều tốt.
Cậu ta còn nói: "Thưa thầy, việc này em sẽ không tính toán, Thời An học tập tốt, em muốn ngồi cùng bạn với cậu ấy để cậu ấy dạy cho em học được không?”.
Bố tôi nhanh chóng quyết định.
Chúng tôi ngồi cùng bàn, ngồi gần ba năm.
Ngăn kéo của cậu ta quanh năm đều có thuốc miễn dịch, thì ra thận của tôi là cho cậu ta.
Tay tôi đặt dưới n.g.ự.c phải và cảm nhận được một phần của cơ thể ban đầu của mình qua làn da.
05
Cả lớp chúng tôi được thẩm vấn.
Tôi ngồi trong phòng nghỉ của Cục cảnh sát chơi game, người anh em tốt Trần Điển của Chu Hồng tựa vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta nói: "Làm xong việc chúng ta đi ra ngoài chơi một chút không?"
Tôi tránh sự tiếp xúc tay chân của cậu ta: "Được.”
Có hai người cảnh sát lấy lời khai, một người hơn ba mươi tuổi với ánh mắt sắc bén và cái đầu đinh thì thẩm vấn tôi, còn cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh thì bật máy tính lên ghi chép.
Đương nhiên họ không xem tôi là đối tượng thẩm vấn bình thường, mà là kẻ tình nghi.
Anh ta hỏi: "Tối ngày sáu tháng Sáu, cậu ở cùng ai?"
Tôi trả lời: "Tôi đi dạo trên phố với hai người bạn ngoài trường sau đó về nhà ngủ."
Anh ta hỏi tiếp: "Cậu có gặp Thời An chưa?"
Tôi đáp: "Không… không có.”
Anh ta hỏi: "Theo điều tra của chúng tôi, hai nhà các cậu ở chung một toà nhà chỉ cách nhau một tầng.”
Tôi đáp: "Điều đó cũng không có nghĩa là hai nhà chúng tôi quen biết nhau. Đồng chí cảnh sát, anh không nói tôi cũng không biết đâu.”
Anh ta hỏi: "Chúng tôi phát hiện DNA của cậu trong kẽ móng tay Thời An.”
Tôi im lặng, nắm c.h.ặ.t t.a.y và nhìn đi chỗ khác.
Cảnh sát vén tay áo tôi lên, có năm vết xước đã kết vảy.
“Chúng tôi đùa giỡn ở trường học, đây là do cậu ấy làm.”
"Mấy giờ, ở trường lúc nào?"
Tôi suy nghĩ một lát, cảnh sát nghiêm túc nói: "Cậu đang nói dối, cách lúc cậu bị cào bốn ngày, vết thương còn rất nặng, cậu cần suy nghĩ nữa không? Trí nhớ của cậu kém bao nhiêu?”
Tôi rũ vai, gãi tóc, nhìn chằm chằm vào mặt bàn:
“Tôi thú nhận…”
“Thật ra ngày hôm đó tôi và cậu ấy đều bị bắt cóc. Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, thường xuyên mơ thấy mình bị ngâm trong nước. Bọn bắt cóc cảnh cáo tôi không nên báo cảnh sát, tôi rất sợ hãi.”
“Năm mươi vạn tệ, mỗi con tin có giá năm mươi vạn tệ, nhà tôi trả tiền sau đó bọn bắt cóc đã thả tôi ra. Hôm đó trời đổ mưa to, chúng tôi ở trên thuyền, bọn bắt cóc buộc đá ở trên người Thời An rồi ném cậu ấy xuống nước, lúc ấy hai chân tôi bị dây thừng buộc chặt, bọn bắt cóc nắm chặt dây thừng, tôi cố gắng nhào tới mép thuyền, đúng lúc đó tôi đưa tay ra cho Thời An nắm lấy nhưng cậu ấy không bắt được rồi rơi xuống biển. Sau đó bọn bắt cóc lái thuyền vào bờ, tôi đã vội vàng chạy về nhà.”
“Mối quan hệ giữa cậu và Thời An cũng không tốt, có tin đồn cậu ở trường học bắt nạt em ấy.”
“Đúng là tôi thường xuyên bắt nạt cậu ấy, nhưng tôi không muốn cậu ấy chết.”
Cảnh sát hỏi: "Đặc điểm của bọn bắt cóc là gì?"
“Anh ta đội mũ trùm đầu, đeo găng tay, mặc áo mưa màu đen, khi nói thì gõ chữ vào điện thoại di động, dùng âm thanh giả để nói với tôi. Thân hình cao hơn một mét bảy, không cao bằng tôi và chỉ có một mình.”
"Anh ta có đánh các cậu không?"
Tôi lắc đầu.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nói: "Hôm nay đến đây thôi, chúng tôi sẽ điều tra thêm.”
Lúc đi ra ngoài, Trần Điển dập tắt khói: "Chết tiệt, mấy người thẩm vấn gì mà lâu thế? Thực sự không liên quan gì đến mày đúng không?”
Tôi không để ý tới cậu ta, Trần Điển đột nhiên im lặng rồi châm chọc tôi.
Theo hướng cậu ta chỉ có một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa cục cảnh sát, ôm di ảnh Thời An, mỗi một vị cảnh sát đi ra, bà ấy đều sẽ hỏi: "Đã tìm được hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t con gái tôi chưa?"
Bà ấy hơi mất thăng bằng làm di ảnh rơi xuống đất, bà ấy ngồi thụp xuống nhặt, dùng quần áo lau đi vết bẩn.
“Lúc cậu ta còn sống cũng không thấy bà ta để ý như vậy!" Trần Điển cười châm chọc.
Bạn học trong lớp đều biết, bố mẹ Thời An không yêu thương cậu ấy, quanh năm cậu ấy chỉ mặc một bộ đồng phục cũ giặt đến mức trắng bệch ra, da dẻ thì xanh xao vàng vọt, có lúc trên người còn có vết thương.
Bản thân Thời An cũng biết.
Đêm bị giết, tôi khép sách lại nhớ đến những gì cần nhớ, sự căng thẳng này khiến tôi muốn tìm một thứ gì đó để thư giãn vì vậy tôi mở TV.