Tranh Sủng Phải Dùng Trí - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-03 12:04:56
Lượt xem: 240
Chương 1.
Cha muốn ta thay tỷ tỷ vào cung.
Ta mím môi, nhẹ nhàng hành lễ với ông ta, khẽ mở đôi môi anh đào:
“Cha, fuck yourself.”
“Nhị Hoa, con vừa nói gì cơ?” Khuôn mặt già nua của ông đầy vẻ khó hiểu.
Ta cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn: “Con nguyện ý ạ.”
Sau đó, tuổi của ta từ 13 lên thẳng 16, ngay cả v.ú nuôi đã cũng tự dưng được nâng thành bình thê, còn ta thì biến thành đích trưởng nữ Thẩm gia.
À đúng rồi, tên cũng bị đổi.
Vốn dĩ vì trên danh nghĩa ta là thứ nữ của Thẩm gia, nên tên ta là Thẩm Nhị Hoa.
Cha ta lo rằng, giờ ta đã là đích trưởng nữ, nếu vào cung mà hoàng thượng hỏi tại sao ta không phải gọi là Đại Hoa mà lại là Nhị Hoa thì thật khó xử.
“Con muốn đổi tên thành gì?” Ông ta vừa hỏi vừa cố nặn ra vẻ từ ái.
Ta ra vẻ khó xử, phất tay từ chối, nhập vai một kẻ quê mùa chưa từng được học hành.
“Thẩm Hoa Dung nhé?”
Ông ta vỗ trán, “Thật ra cái này còn không bằng Thẩm Đại Hoa.”
“Chữ ‘Dung’ trùng với tước hiệu của Dung phi nương nương.” Ta dịu giọng phản bác.
“Thẩm Hoa Nguyệt.” Ông lại vỗ trán.
“Tên húy của Thái hậu có chữ ‘Nguyệt’.”
“Thẩm Hoa Lâm.” Lần này ông có vẻ hài lòng, vỗ trán mạnh hơn hẳn.
“?”
Ta ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ông quên mẹ mình họ Lâm à?
Chắc ông ta cũng chợt nhớ ra, lúng túng chữa lại: “Cái này không ổn.”
“Đích nữ thì phải đặt tên theo bối tự. Tỷ tỷ tên là Thẩm Phi Yến.” Ta nhẹ giọng nhắc.
“Nàng đâu phải tỷ tỷ… À, đúng rồi, con là đích trưởng nữ.”
? Sao ông lại cố chấp với chữ “Hoa” thế? Mà trông cái vẻ dốt nát của ông, chẳng lẽ ông cũng là người xuyên không à?
Ta đành phải nhắc nhở thêm: “Tiên hoàng vào dịp Tết năm cuối từng làm một bài thơ lệnh có chữ ‘Phi Hoa’, nếu lấy tên này sợ là không ổn.”
Cha ta im lặng hai giây, ho khan vài tiếng.
Có lẽ là cảm thấy mất mặt, bèn gắt lên: “Ngày nào cũng không chịu học, mà lại biết lắm chuyện kiêng kỵ.”
Ta ngoan ngoãn im lặng, nhưng trong lòng lại lườm: Ông học suốt ngày mà không biết tí văn hóa cơ bản nào, sớm muộn gì cũng mất chức, rơi đầu thôi.
“Con muốn tên gì?” Chắc ông ta cũng lười nghĩ rồi.
“Phi Anh đi ạ.”
…Thật ra ta muốn đặt là “Phi Long Tại Thiên” cơ.
Ba ngày sau, ta được đưa vào cung. Trong cung vừa xây xong một viện nhỏ gọi là “Anh Lam Hiên”, không lớn lắm, vị trí cũng không đẹp.
Hoàng thượng chắc thấy hợp với tên mới của ta nên ban cho ta ở.
Cũng may cha ta làm quan to, chứ không thì có đặt tên “Thẩm Muốn Ở Anh Lam Hiên” chắc cũng chẳng có cửa mà vào.
Tóm lại, ta là người có “background” bự nhất trong lứa tân tuyển vào cung. Cũng có hai người có cha làm quan to hơn, là Cố Tri Xuân và Phương Tân Nguyệt, nhưng đều là thứ nữ.
…Nói mới nhớ, chẳng lẽ cha của Phương Tân Nguyệt không biết tên húy của Thái hậu có chữ “Nguyệt” sao? Hay là làm quan to nên không thèm kiêng? Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là thứ nữ mà?
Hoàng đế thì rất nguyên tắc.
Đêm đầu tiên sau khi đám tân phi vào cung, ngài ngủ với hoàng hậu. Đêm thứ hai là Cố Tri Xuân, đêm thứ ba đến Phương Tân Nguyệt.
Ngài chọn người theo đúng thứ tự địa vị quan chức của phụ thân các phi tử.
Tính ra thì cũng sắp đến lượt ta. Ta trang điểm thật kỹ, xinh đẹp lộng lẫy. Quả nhiên, đến chiều thì một thái giám cười híp mắt tới truyền lời, bảo ta đi dùng bữa tối với hoàng thượng.
Phải nói là bữa đó ăn ngon thật.
Nhưng ta quen vừa ăn vừa trò chuyện, mà hoàng thượng lại ăn chậm rãi, không nói không rằng, như thể khắc sáu chữ “ăn không nói, ngủ không trò chuyện” lên trán.
Ta định bắt chuyện một chút, bèn gắp cho ngài một miếng mộc nhĩ.
Đen.
Ta gắp một quả táo đỏ.
Táo.
Ta gắp thêm một miếng thịt vịt.
Vịt.
Hắn thu hết không sót, không những chẳng gắp lại cho ta miếng nào, mà ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không có.
Ăn xong, hắn nghiêm túc lau miệng, súc miệng, rồi gọi người đến hầu ta tắm rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tranh-sung-phai-dung-tri/1.html.]
…Thật ra ta cảm giác họ không phải đang “hầu tắm”, mà là mang ta đi cọ rửa kỹ lưỡng, sau đó lại lấy hương liệu tẩm ướp một lượt.
Trình tự này khiến ta vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ hoàng thượng muốn mỗi đêm ngủ với một cô gái, tất cả đều phải thơm cùng một mùi?
Tắm xong, ta được quấn vào một chiếc áo ngủ mỏng tang, bị dắt ra ngoài, ta liền chọt chọt vào gã thái giám cười híp mắt trông quen quen, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
…Ta cảm thấy tên thái giám này rất không thích hợp sống trong hậu cung.
Hắn lại dám thành thật nói thẳng với ta rằng: chỉ có ta là bị tẩm mùi hương, vì hoàng thượng không thích mùi hương hương thảo từ sáp thơm ta dùng.
Hu hu, đó là loại sáp ta tốn bao công lựa chọn mà!
Ta quấn lấy chiếc áo ngủ vừa mỏng vừa bó sát, nhón từng bước lạch bạch đi tới ngồi đối diện hoàng thượng.
“Hỏi thật, nàng biết làm gì?” Hắn hỏi ta.
À đúng rồi, cung nữ của ta từng nói, Cố Tri Xuân thì gảy tỳ bà, Phương Tân Nguyệt thì múa một điệu.
Ta biết làm gì nhỉ…
Cầm kỳ thi họa đều dốt đặc, chắc chỉ có thể đọc cho hắn nghe hai bài thơ…
Nhưng nhỡ ta đọc bài nào hắn không biết thì sao? Chẳng lẽ lại bị hiểu nhầm là mình đọc nhiều sách?
Mà ta thì không gánh nổi cái danh tài nữ đâu, ta chẳng biết tí gì về văn hóa ở thế giới này hết.
Sau một hồi suy tính, ta nghiêm túc trả lời:
“Thần thiếp ăn cay rất giỏi.”
Hoàng thượng sững người.
“Nàng thật sự mười sáu tuổi à? Trẫm còn tưởng nàng chỉ là mặt mũi trẻ hơn thôi, sao mà…”
Sao mà đầu óc cũng y như con nít hả?
“Thôi bỏ đi,” hắn phất tay, “Tên nàng là gì?”
“Thẩm Phi Anh.”
“Không tệ.” Hắn gật đầu, như thể cuối cùng cũng tìm được điểm gì đó để khen ta, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
Ta cúi đầu cảm tạ, sau đó căn phòng rơi vào một bầu không khí trầm mặc ngượng ngùng.
“Hoàng thượng, rèm giường của người đẹp thật đấy.” Ta cố tìm chuyện để nói, tiện thể cũng ám chỉ một chút, không biết đã đến lúc làm chuyện chính sự chưa nhỉ?
“Là Thục cẩm.” Hắn nói như một hướng dẫn viên đang giới thiệu bảo vật trong Cố Cung.
“…Ồ ồ.”
Chẳng lẽ hắn… không được?
Hay là mùi hương thảo trên người ta vẫn chưa tẩy hết?
Ta giơ cánh tay lên ngửi thử…
Không có mùi gì thật. Vậy thì…
Ta lặng lẽ nhìn hắn một cái thật sâu. Quả nhiên, nhà nào cũng có chuyện khó nói mà.
Hắn chỉ vào chiếc áo ngủ trên người ta: “Áo thêu uyên ương này không tệ.”
? Hắn không tưởng là ta thêu đó chứ?
Ta nói: “Vâng vâng, là vừa rồi công công đưa cho thần thiếp mặc.”
“Ồ.” Hắn vẫn chưa buông tha: “Nàng biết thêu thùa không?”
Ý gì đây? Không có tài lẻ thì không xứng đáng được ngủ cùng ngài chắc?
“Tần thiếp không biết.” Ta cúi đầu làm ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng thì chửi thầm không ngừng. Ta tưởng thoát khỏi thời hiện đại thì sẽ thoát khỏi học hành thi cử, ai ngờ mẹ nó thời cổ đại muốn được vua ngủ cùng cũng phải qua kỳ thi năng khiếu!
“…” Hắn đánh giá ta một lượt: “Nàng đúng là… rất đặc biệt.”
Ừ, ngài cũng đặc biệt đấy. Ta rủ rỉ trong lòng, rụt cổ lại như chim cút.
Hắn nhìn ta đầy thương hại: “Nàng thế này, cái gì cũng không biết, khó mà tranh sủng đấy.”
“Thật ra thần thiếp rất giỏi toán học.”
“Ồ ồ, vậy nàng biết bói toán không?”
? Ta sững sờ, chẳng lẽ ngài muốn ta tính xem ngài bằng 111 cộng 139?
“Xem tay được không?” Hắn chìa tay ra trước mặt ta, nếu lúc đó mũi ta rớt ra hạt gỉ mũi thì chắc chắn trúng ngay giữa lòng bàn tay.
“Không phải loại bói đó… Là ‘toán’ trong số học ấy, không phải ‘thuật’ trong pháp thuật.”
“À à.” Hoàng thượng gật đầu. Ta đoán hắn chưa từng nghe đến từ “toán học”, nhưng ngại không dám hỏi.
Ta đang định lảng sang chuyện khác, thì không hiểu hắn bị dây thần kinh nào giật mà nói tiếp:
“Đế sư chưa từng dạy trẫm cái đó, trẫm không biết.”
Hạt Dẻ Rang Đường
…Ồ hố?
Hôm nay để bổn cô nương khai sáng cho ngài một phen.