Hoàng đế siết chặt nắm đấm.
Có lẽ lúc chính hắn có người mắng mình hèn nhát, hắn chịu được mới bước .
Ta phân phó ám vệ: "Cha con nhị phòng khi quân phạm thượng, mưu hại trọng thần triều ̀nh, hãm hại người nhà, cấu kết Khang Vương... Luận tội đáng chém đầu."
Cha con nhị phòng thể tin được, lại bắt đầu mắng .
"Tần Ngọc, ngươi dám?"
"Ngươi là nữ tử, còn ̣nh làm gia chủ ?"
"Sau khi phụ ngươi chết, dòng chính ai nối dõi, nhất ̣nh ngươi phải nâng đỡ nhị phòng!"
Ta khẽ vung tay: "Giam bọn họ lại, đừng để bọn họ chết. Đến khi ̣nh tội Khang Vương cần hai người bọn họ."
Trước khi rời khỏi phủ tướng quân đến ̣a lao, cuối cùng cũng nhìn thoáng qua: "Nhị thúc, đường , vì hai người là người Tần gia cho nên mới thể nối giáo cho giặc. Chờ khi mọi chuyện kết thúc, sẽ ́ch tiễn hai người lên đường."
Sắc mặt Hoàng đế khó coi, lại nói rõ lần nữa: "A Ngọc, hoàng hậu và Thục phi đều là hoàng thúc cố nhét cho trẫm."
Ta ngắt lời y: "Hoàng thượng, bây giờ ngài là chủ thiên hạ, nên suy nghĩ tiêu diệt nịnh thần thế nào."
Hoàng đế mấp máy môi, lúc này mới cười cay đắng: "Ừm, trẫm nàng, A Ngọc, nàng về rồi trẫm cảm thấy rất tốt!"
Sau đó, và Hoàng đế liên thủ, Hoàng đế ở ngoài sáng, ở trong tối.
Hoàng đế liên tục giải quyết mấy vị đại thần, mấy người đó đều là người của Khang Vương.
Hoàng đế càng khiêu khích Khang Vương, Khang Vương càng thể nào kiên nhẫn được nữa.
Một tháng , hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung.
Hoàng hậu là chất nữ của Khang Vương phi, hành động lần này giống như vả mặt Khang Vương.
, những điều này đủ buộc Khang Vương ̣o phản.
Vào lúc quan trọng này, Tô Tử Dục phát huy sở trường của hắn.
Hắn biết bịa chuyện nói bừa, quá ba ngày cả thành đều biết Hoàng thượng muốn thu hồi trọng quyền trong tay Khang Vương.
Khâm Thiên Giám và Tô Tử Dục là sư là đồng môn, người này cũng là văn nhân mặc khách, âm thầm nói Khang Vương là "Sát tinh", còn biên soạn thoại bản.
Cáo già Khang Vương bị tấn công như thế, cuối cùng chịu được nữa.
"Đại tiểu thư, Khang Vương gia đã điều động binh mã đến kinh đô."
Ta cười, cuối cũng lão hồ ly đã bắt đầu hành động rồi.
Ta bảo Hoàng thượng xếp đặt Hồng Môn Yến.
Khang Vương rơi vào tình thế bắt buộc.
Lúc cung yến, khi tiến hành đoạt binh quyền, Khang Vương đập chén nói: "Nhóc Hoàng đế, khi bổn vương gánh vác một mình một phía, ngươi vẫn đời! Ngươi muốn cướp binh quyền trong tay bổn vương cũng phải xem bổn vương có đồng ý ?"
Cảnh Đế nhìn , ánh mắt có vẻ hoảng loạn.
Ta dùng ánh mắt trấn an y.
Lúc này Cảnh Đế mới ngồi thẳng lưng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-sang-nam-xua-gap-mua-xuan/chuong-11.html.]
Khang Vưởn lệnh: "Người !"
Đáng tiếc, ai trả lời.
Sắc mặt Khang Vương đổi, hét to lần nữa: "Người !"
Bấy giờ mới thản nhiên nói: "Vương gia, ngươi của ngài bị bắt hết rồi."
Ta vung tay lên, có cấm quân vọt bao vây mấy người đang vây quanh Khang Vương.
Để tránh cho Khang Vương giằng co, lại nói: "Vương gia, quân Tần gia đã vây quanh hoàng thành. Lính của ngài như cá trong chậu, giơ tay đầu hàng ."
Khang Vương tin, ánh mắt ông có vẻ miệt thị: "Không... Bổn vương tin! Nữ nhi Tần gia như ngươi dựa vào mà đấu lại bổn vương? Ba năm trước ngươi vốn nên chết !"
Lúc này Tô Tử Dục ho khan mấy tiếng, phe phẩy quạt xếp, có vẻ vô cùng phong lưu: "Khụ... Vương gia, ngài xem thường thừa tướng đây quá rồi. Vương gia dám ám sát Tần tướng quân, dám theo dõi vương gia."
Khương Vương chợt phát hiện bây giờ đã hết hi vọng, thậm chí lần này còn kịp gây nên cung biến mà mình đã bị bắt.
"Đám tiểu bối như các ngươi... Sao dám?"
Cuối cùng Cảnh Đế cũng cứng rắn một lần, y cầm kiếm qua tự tay đ.â.m vào xương bả vai của Khang Vương: "Hoàng thúc, ngươi nên làm tổn thương A Ngọc, trẫm hận ngươi!"
Khang Vương giận mắng y: "Hoàng vị phải thuộc về ! Phụ hoàng ngươi tầm thương, ngươi cũng vô dụng!"
Cảnh Đế tức giận rút trường kiếm , máu tươi chảy dài: "Người ! Đưa tên phản ̣c này vào thủy lao, để ông chậm ̃i chờ chết !"