“Những lời ngọt ngào ngày thường cũng chỉ là dỗ ta vui tai, chỉ trách ta ngu muội, không nhìn thấu tâm tư của nàng.”
“Cuối cùng vẫn chỉ là ta đơn phương tình nguyện, trong mắt nàng, ngay cả mấy cuốn sổ kia cũng quý giá hơn ta!”
…
Ai đó mau tới dắt chén Bích Loa Xuân giở chứng này về giùm ta với!
Thôi thì... chỉ còn cách nắm lấy bàn tay trắng nõn của hắn, ta đành hy sinh… sắc đẹp vậy!
12
Trưa hôm sau, Trưởng công chúa lại đến tìm ta tám chuyện.
Nghe nói buổi sớm nay, Phó Vân Thận đã lên triều cáo tấu trước mặt Hoàng thượng, vạch tội mấy vị quan lớn cố tình đưa mỹ nhân vào phủ hắn, phá hoại sự hòa thuận trong nhà, làm rối loạn đạo tâm của hắn, tâm tư bất chính. Hắn mắng những kẻ đó thành bất trung, bất hiếu, bất nghĩa ngay giữa đại điện.
Mấy vị quan bị hắn chỉ đích danh thì sợ đến toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, có kẻ tâm tính yếu suýt nữa còn ngất tại chỗ.
Nghe kể hắn trên triều biện luận đanh thép, lời lẽ sắc bén, khiến người người thán phục.
Ta thực chẳng dám tin — đây mà là tiểu lang quân đêm qua còn rúc trong lòng ta mắt đỏ hoe, sợ ta không cần hắn nữa sao?
Càng không ngờ được, hắn lại dẫn đầu một phong trào tân phong nam đức (đạo đức dành cho nam nhân) ngay tại kinh thành.
Nghe mấy trà lâu tửu quán ngoài phố bàn tán về “Phó lang quân hiền thục” kèm những lời danh ngôn tiết hạnh, ta suýt thì co giật khóe miệng.
Sau khi tan triều, đồng liêu mời hắn đi uống rượu, hắn đều một mực từ chối:
“Ta phải về ăn cơm với phu nhân.”
Ngay cả khi Hoàng thượng triệu hắn đi du hồ cùng ngự giá, hắn cũng dám thẳng thắn thưa:
“Vi thần không rảnh, thần đã hứa đưa phu nhân đi dạo xuân.”
May mà Hoàng thượng là minh quân, lòng dạ bao dung, không so đo tính toán với hắn.
Đồng liêu trêu ghẹo hắn là mê vợ thành tính.
Hắn thì dõng dạc đáp lại:
“Phu nhân của ta dung mạo như tiên, tài đức song toàn, ta không mê nàng thì mê ai? Mê các ngươi chắc?”
Có một đồng liêu từng rủ hắn đi thanh lâu dịp lễ tiết, hắn vội lui ba bước:
“Nơi dơ bẩn thế, ta không đến. Ta phải giữ vững nam đức, ta là người đã có phu nhân!”
Người nọ không từ bỏ, tiếp tục khuyên:
“Hoa khôi ở Thừa Hoan Lâu là tuyệt sắc giai nhân đó!”
Phó Vân Thận không buồn liếc một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-nguyen-tieu-lang-quan/7.html.]
“Mỹ nhân ngoài kia như cát sông Hằng, chẳng có ai liên quan tới ta. Mà thê tử của ta — trên đời chỉ có một người.”
“Hơn nữa, trong mắt ta, chẳng có nhan sắc nào bì được với nương tử ta cả.”
Đối với đồng liêu, hắn không hề khách khí:
“Ta nhớ huynh cũng là người có gia thất rồi nhỉ?”
“Huynh có thể yên tâm làm việc ngoài triều, chẳng phải vì sau lưng có phu nhân lo liệu chu toàn sao?”
“Hành vi như huynh, nếu để phu nhân hay biết, nàng ấy chẳng lẽ không lạnh lòng, chán ghét hay sao?”
Nói khiến đối phương mặt đỏ tía tai, hổ thẹn không ngẩng đầu nổi.
Cứ thế, Phó Vân Thận một mình kéo theo làn sóng giữ gìn phẩm đức nam nhi trong chốn quan trường.
Từ đó, các phu nhân quan lại trong kinh ai nấy đều ngưỡng mộ ta, khen ngợi ta như chăm sóc được một cái cây tên Phó Vân Thận, để giờ đây cả rừng người được bóng mát.
Mỗi lần dự yến tiệc, các phu nhân đều vây quanh cảm tạ ta, còn học hỏi “thuật trị phu”.
Chuyện này ta biết trả lời sao đây? Ta chẳng lẽ lại bảo: “Phó Vân Thận là kiểu ‘tự lớn lên, tự cưa đổ bản thân mình’ à?”
Ngoài phố, ai cũng bảo Phó Vân Thận là “sợ vợ”, thế mà hắn lại lấy đó làm tự hào. Hắn nắm tay ta, hôn nhẹ một cái rồi nói:
“Người ta nói cũng đúng, ta rời nương tử, là sống không nổi đâu.”
13
Ta nộp trước bạc cứu tế cho phủ công chúa, Trưởng Công Chúa chẳng những không chiếm công mà còn nhiều lần ca ngợi ta trước triều đình. Hoàng đế cảm động, không ngờ lại phong cho ta một đạo cáo mệnh, cho phép ta vào cung tạ ơn.
Trong nhà người tới chúc mừng từng đợt nối tiếp nhau, chỉ riêng Phó Vân Thận là sắc mặt không vui, lén kéo tay áo ta, giọng chua lè:
“Ta còn tưởng cái cáo mệnh đó là do ta cầu xin cho nàng đấy.”
Ta theo quan Thái giám tiến cung, dập đầu tạ ơn thánh ân.
Hoàng đế hết lời khen ngợi Phó Vân Thận, yêu thích hắn rõ như ban ngày, còn nói ngay cả thê tử của hắn cũng được dạy dỗ tốt như thế, đủ biết hắn là người ra sao.
Phó Vân Thận lại đáp:
“Những việc ấy đều là chủ ý của nương tử, trong nhà thần, mọi việc đều là do nàng làm chủ, thần chẳng có quyền lên tiếng đâu.”
“Thần chưa từng kiếm được đồng nào, khi thi cử cũng trắng tay, tất cả đều là do nương tử bán hồi môn, dốc hết vốn liếng nuôi thần thi hương thi hội. Thần có ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ bản lĩnh của nương tử. Cả đời thần đều phải dựa vào nàng, che chở cho nàng.”
Hắn nói rất đỗi tự hào, không chút ngại ngùng:
“Thần là do nương tử nuôi đó!”
Hoàng đế cười lớn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Giờ thiên hạ đều biết Phó đại học sĩ của trẫm là người yêu vợ như mạng, hôm nay tận mắt thấy, quả thực không sai!”