Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

TRẠNG NGUYÊN LANG KHÓC VÌ AI? - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-16 15:46:52
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ hôm đó trở , mỗi buổi sớm Mạnh Vân đều mồ hôi đầm đìa về, thần thần bí bí, chẳng rõ ngoài gì.

 

Đến ngày lập đông gói bánh sủi cảo, Xuân Hoa tỷ : “Từ kinh thành vị đến mở thư viện mới, từng dạy cả Trạng Nguyên. Có điều, học phí thì đắt lắm.”

 

Trong đầu chợt thoáng hiện, nghĩ tới dạo Mạnh Vân thường bí mật.

 

Chẳng lẽ thật sự việc nặng để kiếm bạc lo học phí?

 

Bữa tối xong, sang viện bên gọi Mạnh Vân đang ôn sách, tiện tay đưa áo bông mới may cho thử.

 

Hắn thản nhiên cởi áo ngoài ngay mặt .

 

Ánh nến bập bùng, tấm áo lót nhạt màu mơ hồ phác họa vóc dáng mảnh gầy, má nóng bừng, vội vã dời mắt chỗ khác, song vẫn kìm nổi mà lén .

 

Mấy tháng qua, cường tráng hơn hẳn.

 

Mạnh Vân mặc áo bông xong, hỏi : “Tốn bao nhiêu bạc? Ta trả cho ngươi.”

 

Ta khoát tay: “Không cần.”

 

Hắn chằm chằm , dường như đang so kè.

 

Ta ngẫm nghĩ một chút, liền : “Nếu ngươi nhận , thì hãy dạy chữ.”

 

Mỗi đến thu lúa, ký khế ước, đều nhờ .

 

Mùa xuân tới sẽ lên kinh thành.

 

Nếu chữ, sẽ tiện lợi hơn nhiều.

 

Mạnh Vân trầm mặc lâu.

 

Trong lòng dần trĩu xuống, cụp mắt: “Thôi, nhờ Trương tú tài ở làng bên cũng .”

 

Mạnh Vân từ ngăn tủ lấy một tập chữ mẫu sẵn, đưa cho : “Bắt đầu từ tên của ngươi, mỗi ngày luyện nửa canh giờ.”

 

Ta mừng rỡ vô cùng, nhận lấy bút mực, hớn hở về bếp chuẩn cơm tối.

 

Từ hôm , quan hệ giữa và Mạnh Vân dường như khác xưa.

 

Khi cầm tay dạy chữ, luôn len lén ngắm gương mặt nghiêng rõ nét của , cùng hàng mi dài tựa tơ nhung ánh sáng.

 

Quả nhiên chẳng tư chất sách, sơ ý là phân tâm, tim đập thình thịch.

 

Đêm tuyết lớn, khẽ nhét gối của một túi bạc.

 

Hắn nhắm chặt mắt.

 

Ta ngủ, khẽ thì thầm: “Mạnh Vân, mai ngươi hãy đến thư viện mới mở trấn sách , nuôi nổi ngươi.”

 

Ấn đường khẽ động.

 

Ta xoay xuống, cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo đến, mơ hồ cảm giác một cánh tay siết chặt lấy eo .

 

6

 

Ta vốn định cắn răng thuê cho Mạnh Vân một gian phòng trấn, chứ về về quá sức vất vả.

 

Nào ngờ xong, gương mặt ửng hồng thoắt chốc tái nhợt.

 

“Ngươi ngày ngày thấy ?”

 

Đôi mắt dịu dàng như nước của đến mức da đầu tê rần.

 

Ta đành thuận theo.

 

Mỗi ngày từ trấn về đều mang cho vài thứ mới lạ, ăn dùng đều .

 

Ta bảo đừng phí tiền.

 

Hắn khẽ bĩu môi, nhẹ giọng đáp: “Là bạc chép sách giúp .”

 

Ta vui vẻ nhận lấy, lòng đầy hoan hỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-nguyen-lang-khoc-vi-ai/3.html.]

 

Hôm nay tuyết rơi dày, gió tuyết ùa cửa sổ.

 

Trong nhà chỉ một cây ô, vẫn đặt nguyên cửa.

 

Ta chống ô đầu làng chờ Mạnh Vân.

 

Vài phụ nhân trong thôn ngang qua, châm chọc: “Xuân Xuân, sợ phu quân ngươi chẳng về nữa ư?”

 

“Ta thấy Mạnh cử nhân càng ngày càng tuấn tú, còn ngươi thì chẳng đổi , vẫn quê mùa như . Nghe từng động đến ngươi cơ mà.”

 

Mắt chợt sáng: “Tuyết lớn thế mà chẳng đông cứng nổi cái miệng các ngươi ?”

 

Một phụ nhân vung tay bước tới: “Con tiện nhân, ngươi…”

 

Ta còn kịp tránh, thấy Xuân Hoa tỷ cầm chổi chạy đến.

 

Nàng hất tuyết lên hai kẻ : “Cút , cút mau, đừng đây chướng mắt. Ta thấy các ngươi chỉ ghen tị Xuân Xuân phu quân tài giỏi như Mạnh Vân thôi. Xuân Xuân nhà vốn xinh , chỉ là nước da ngăm chút.”

 

Hai phụ nhân liên tiếp lùi bước, miệng vẫn chửi rủa, bỏ , còn lẩm bẩm gì đó như lên quan phủ tố cáo.

 

Gió lớn quá, chẳng rõ.

 

Ta bảo Xuân Hoa tỷ về , một chờ Mạnh Vân.

 

Gió lạnh len lỏi tận xương tủy.

 

Ta co tìm ấm, chẳng bao lâu thấy bóng .

 

Hắn trong gió tuyết, mày mắt thanh nhã tuyệt trần.

 

Vừa thấy , khóe mắt thoáng đỏ.

 

Ta tưởng là do gió thổi, vội bước nhanh định che ô cho , nào ngờ sảy chân lún xuống tuyết.

 

Mạnh Vân lập tức đỡ lấy .

 

Đợi vững, vẫn buông tay, mà từng chút một luồn ngón tay kẽ tay .

 

Chúng mười ngón tay siết chặt, lòng bàn tay áp , như nhen nhóm ngọn lửa nhỏ, lan tỏa khắp tứ chi trăm mạch.

 

Thanh âm của Mạnh Vân theo gió tuyết truyền tai : “Ta , ngươi bước theo dấu chân , sẽ ngã.”

 

Trong trời đông giá rét, chúng một một , chung một cây ô.

 

Chợt khiến nhớ tới lời mẫu từng dạy.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Người , phu thê cùng hoạn nạn.

 

Ý niệm nhanh gió lạnh thổi tan.

 

Ta với Mạnh Vân nào tính là phu thê thật sự.

 

E rằng vẫn quên vị tiểu thanh mai .

 

7

 

Băng tuyết tan chảy, vạn vật phục sinh.

 

Mạnh Vân kết thúc khóa học ở thư viện, định sớm kinh dự thi.

 

Trong lòng ngấm ngầm lo lắng, bởi đưa đến thư viện tiêu sạch bạc trong nhà.

 

Nghe mấy lão bá trong thôn , kinh thành cũng dùng đến bạc.

 

Để Mạnh Vân chẳng chịu rét, chịu đói, bán vòng ngọc phụ để , nhờ Xuân Hoa tỷ kín đáo tìm cho ít việc giặt đồ thuê.

 

Đầu xuân nước suối còn băng giá, ngón tay nứt nẻ.

 

Gặp lạnh thì đau, gặp nóng ngứa ngáy khó nhịn.

 

Chuyện , giấu Mạnh Vân.

 

Loading...