TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 9: Thanh xuân không hối tiếc

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:45:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hạ năm kết thúc bằng một cơn mưa bóng mây rải rác những cánh hoa bằng lăng tím ngắt. Sân trường Trung học 1 ngập trong sắc trắng của áo đồng phục và những nhành loa kèn tinh khôi. Lễ nghiệp – cột mốc đ.á.n.h dấu sự trưởng thành, cũng là lúc những thiếu niên lời chia tay với mảnh vườn ký ức rực rỡ nhất của .

Thanh An bóng râm của cây bàng già, tay ôm chặt cuốn lưu bút và tấm bằng nghiệp loại ưu. Cậu mặc chiếc áo cử nhân rộng thùng thình, gương mặt thanh tú lộ vẻ luyến tiếc man mác. Chiếc vòng tay "Trăng khuyết" vẫn yên vị nơi cổ tay trái, ánh bạc khẽ lóe lên nắng.

"An!"

Tiếng gọi quen thuộc khiến tim An hẫng một nhịp. Trầm Dư Khánh chạy băng qua đám đông, cổ vẫn còn đeo chiếc huy chương vàng bóng rổ, thở gấp gáp. Cậu mặc áo cử nhân mà vẫn trung thành với chiếc sơ mi trắng mở cúc cổ, trông phóng khoáng và ngạo nghễ như ngày đầu tiên bước thư viện.

"Tìm mãi." – Khánh mặt An, đôi mắt nâu sẫm chứa cả một bầu trời nắng hạ.

Ngọc Đinh Đang

Cậu gì thêm, chỉ lẳng lặng nắm tay An, kéo về phía dãy hành lang cũ dẫn lên sân thượng thư viện – nơi khởi đầu cho tất cả.

Lên đến đỉnh, gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua những khe cửa gỗ. Khánh lấy từ trong túi áo một cuốn sổ nhỏ bìa da màu xanh thẫm, đưa cho An.

"Quà nghiệp của . Về nhà hãy mở ."

"Tại về nhà mới mở?" – An tò mò, định lật trang đầu tiên.

Khánh nhanh tay giữ , ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, pha chút hồi hộp hiếm thấy: "Vì sợ nếu xem bây giờ, sẽ nỡ để ."

An khựng , lòng dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Cậu thiếu niên mặt – sưởi ấm mùa đông của bằng những hộp sữa nóng, che chở khỏi những trận mưa rào và dùng cả hào quang của để bảo vệ sự bình yên cho .

"Khánh ..." – An hít một thật sâu – "Cảm ơn vì tất cả."

Khánh trả lời, chỉ mỉm , tiến gần đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán An. "Đồ ngốc, tất cả là vì chính đấy chứ. Vì nếu , chẳng xoay quanh ai cả."

Tối hôm đó, bên cửa sổ phòng , An run rẩy mở cuốn sổ của Khánh.

Từng trang, từng trang một hiện khiến thở của An nghẹn . Đó là một cuốn sổ tay thông thường. Đó là nhật ký bằng tranh. Khánh vẽ tất cả những khoảnh khắc của họ: An ngủ gật trong thư viện, An uống sữa đậu nành, An loay hoay với chân đau, và cả dáng vẻ An lúc say rượu nũng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-9-thanh-xuan-khong-hoi-tiec.html.]

điều khiến An sững sờ nhất chính là dòng chữ tay nắn nót mỗi bức vẽ. Qua mỗi trang, ngày qua tháng khác, Khánh chỉ duy nhất một câu:

"Trăng đêm nay thật."

Trang cuối cùng là bức vẽ hai bóng lưng đang dắt xe đạp ánh hoàng hôn, và dòng chữ to hơn tất cả:

"An , 'Trăng đêm nay thật' nghĩa là gì ? Nó nghĩa là: yêu , từ lâu về , cho đến mãi tận ."

An đ.á.n.h rơi cuốn sổ xuống sàn, trái tim như vỡ òa. Ký ức ùa về như một cơn thác đổ. Hóa tất cả những Khánh chỉ lên trời hỏi về ánh trăng, tất cả những ẩn dụ về vệ tinh và trăng khuyết, đều là lời tỏ tình kín đáo mà vô tình bỏ lỡ.

Cậu vội vàng chạy ban công. Trên bầu trời đêm , một vầng trăng tròn vành vạnh, sáng rực rỡ đang treo lơ lửng giữa ngàn .

Khi nào hiểu, nó sẽ tròn.

Chiếc vòng tay cổ tay An lúc dường như cũng đang tỏa sáng. Cậu hiểu . Cậu hiểu vì Khánh luôn kiên nhẫn đợi , hiểu vì chọn cách tỏ tình thầm lặng như ánh trăng – ồn ào nhưng luôn hiện hữu.

Điện thoại bàn rung lên. Một tin nhắn mới từ Trầm Dư Khánh:

"Ngẩng đầu lên , học bá của . Cậu thấy trăng hôm nay thế nào?"

An mỉm , những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài má. Cậu nhanh chóng gõ dòng trả lời:

" thấy trăng thực sự ... Trầm Dư Khánh, cũng yêu ."

Dưới ánh trăng tròn đầy của đêm nghiệp, hai trái tim cách xa một thành phố nhưng đập chung một nhịp đập. Thanh xuân của họ khép một chương bằng sự tiếc nuối, nhưng mở một trang mới bằng sự viên mãn.

Vì họ rằng, dù năm tháng trôi , dù nắng hạ nhạt màu, thì vầng trăng vẫn sẽ luôn ở đó, soi sáng con đường mà họ sẽ cùng bước tiếp.

 

Loading...