TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 8: Chiếc vòng tay trăng khuyết

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:44:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau trận chung kết bóng rổ vang dội, khí giữa Trầm Dư Khánh và Thanh An dường như bước sang một chương mới. Dù ai chính thức hai chữ "hẹn hò", nhưng cách Khánh quấn quýt bên An mỗi giờ chơi, cách thản nhiên nắm tay An dọc hành lang, cho lời tuyên bố.

Một buổi chiều muộn, khi hoàng hôn nhuộm tím cả một góc trời, sân trường bắt đầu thưa thớt bóng . An đang đợi Khánh bên gốc cây bằng lăng cổ thụ – nơi họ vẫn thường hẹn mỗi buổi tập bóng. Gió chiều thổi nhẹ, mái tóc của An rối, đôi kính cận phản chiếu những vệt sáng cuối ngày m.ô.n.g lung.

Khánh bước tới, thở vẫn còn chút gấp gáp. Cậu gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay An, dẫn về phía dãy nhà cũ phía trường, nơi một sân thượng nhỏ ít qua .

"An , đưa tay cho xem nào." – Khánh dừng , giọng trầm ấm hòa tiếng gió.

An ngơ ngác đưa bàn tay trái lên. Khánh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đen. Bên trong là một chiếc vòng tay đơn giản, tết bằng dây vải đen chắc chắn, điểm xuyết ở chính giữa là một mặt bạc nhỏ xíu hình vầng trăng khuyết.

Khánh tỉ mỉ đeo chiếc vòng cổ tay gầy gò của An. Màu đen của dây và ánh bạc của mặt trăng nổi bật làn da trắng ngần của học bá. Những đầu ngón tay thô ráp của Khánh lướt nhẹ qua mạch đập nơi cổ tay An, tạo nên một sự tiếp xúc điện giật khiến An khẽ run lên.

An đưa tay lên ngắm nghía, mặt bạc lạnh lẽo chạm da thịt nhưng trong lòng thấy ấm nóng lạ thường. Cậu xoay xoay mặt dây hình cong khuyết, ngước mắt hỏi:

"Sao là trăng khuyết? tưởng thích trăng tròn nhất?"

Ngọc Đinh Đang

Khánh mỉm , một nụ còn sự tinh nghịch thường ngày mà đong đầy một sự thâm tình khó tả. Cậu buông tay An , mà đan chặt mười ngón tay , ánh mắt khóa chặt đôi mắt đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-8-chiec-vong-tay-trang-khuyet.html.]

"Vì nó còn chờ một nửa để tròn đầy." – Khánh hạ thấp giọng, thở vờn nhẹ trán An – "An , tình cảm của dành cho giống như vầng trăng khuyết . Nó vẫn luôn ở đó, hiện hữu một cách khiêm nhường nhưng bền bỉ. Khi nào thực sự hiểu thấu những gì giấu trong lòng, khi ... vầng trăng của chúng mới thực sự tròn đầy."

An ngẩn . Câu của Khánh chứa đựng một sự ẩn ý sâu xa khiến trái tim đập loạn nhịp. "Một nửa "? Có Khánh đang chính là mảnh ghép còn để thiện cuộc đời ? Cậu mặt trăng bạc nhỏ xíu tay, cảm giác như ký kết một bản khế ước vô hình với thiếu niên rực rỡ mặt.

"Cậu những lời khó hiểu..." – An lí nhí, nhưng né tránh ánh mắt của Khánh nữa – "... sẽ tháo nó ."

Khánh bật , tiếng tan gian tĩnh lặng của buổi xế chiều. Cậu kéo An gần, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đỉnh đầu , nơi mùi hương dầu gội dịu nhẹ mà luôn say đắm.

"Cậu tháo ."

Dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt, chiếc vòng tay "Trăng khuyết" lấp lánh một ánh sáng dịu nhẹ. Nó chỉ là một món trang sức, mà là một lời hứa, một sợi dây liên kết giữa hai tâm hồn vốn dĩ khác biệt nhưng lực hấp dẫn của định mệnh kéo về phía .

An cảm nhận sự chiếm hữu dịu dàng từ bàn tay đang nắm chặt lấy . Cậu khẽ tựa đầu vai Khánh, cùng về phía chân trời, nơi mảnh trăng thật sự đang chuẩn hiện . Cậu hiểu hết ý nghĩa của "trăng tròn", nhưng rằng, kể từ khoảnh khắc , thanh xuân của còn là một đường thẳng đơn độc nữa.

Hành trình từ "khuyết" đến "tròn" lẽ vẫn còn dài, nhưng với bàn tay đang nắm chặt , An tin rằng sẽ lạc đường.

 

Loading...