TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 4: Ánh nắng và vệ tinh
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:37:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn mưa rào đêm qua dường như gột rửa bộ bụi bặm của thành phố, để một buổi sáng trong trẻo đến mức thể thấy những tia nắng xuyên qua từng gân lá bằng lăng. Thanh An bước lớp, trong lòng vẫn còn vương chút dư âm của buổi chiều hôm . Mùi hương bạc hà chiếc ô xanh thẫm dường như vẫn còn quẩn quanh nơi cánh mũi, khiến mất ngủ suốt cả đêm.
An xuống chỗ, tầm mắt vô tình va chiếc áo khoác đồng phục của ai đó đang vắt ngang lưng ghế của . Một mùi hương thanh sạch, nồng đậm thở của Trầm Dư Khánh.
"Của đây."
Dư Khánh từ cửa bước , tay cầm hai chai nước khoáng ướp lạnh. Cậu về chỗ của ở cuối lớp mà thản nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh An , xuống một cách vô cùng tự nhiên.
An bối rối, chỉ tay chiếc áo khoác: "Cái ..."
"Hôm qua vai ướt, sợ sáng nay cũng lạnh nên mang theo cho khoác. Trong lớp bật điều hòa thấp lắm." – Khánh thản nhiên vặn nắp chai nước, đưa cho An – "Uống , nước mật ong chanh đấy, cho họng của ."
An nhận lấy chai nước, cảm nhận lạnh thấm qua lòng bàn tay. Cậu định "cảm ơn", nhưng thấy ánh mắt kiên định của Khánh, lời bỗng kẹt ở cổ họng. Dư Khánh lúc trông khác với vẻ phóng khoáng sân bóng. Cậu mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, nút cổ áo cài cẩn thận, gương mặt ánh nắng ban mai đến mức siêu thực.
"Khánh , về chỗ?" – An hỏi nhỏ, khi nhận thấy vài ánh mắt tò mò từ phía các bạn nữ trong lớp.
Khánh chống cằm, nghiêng đầu An qua làn kính cận: "Chỗ của nắng chiếu, nóng quá. Ngồi đây với học bá mát 'ké' chút thông minh, ?"
An cúi đầu, vờ như đang lật sách để che đôi tai đang dần nóng lên. Cậu Khánh đang dối. Chỗ của Khánh ở góc khuất, gì nắng chiếu tới. nỡ đuổi .
Giờ chơi, sự xuất hiện của một "vị khách mời" phá vỡ bầu khí bình yên của hai . Đó là một nam sinh lớp bên, tên Nhất Minh, nổi tiếng là một kẻ bắt nạt những hiền lành. Minh ngang qua bàn của An, cố tình dùng vai huých mạnh khiến chồng sách bàn rơi xuống đất.
"Ôi chao, học bá mà cũng để sách rơi lung tung thế ?" – Minh cợt, định dùng chân giẫm lên bìa cuốn sổ tay của An.
An kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn nhanh như chớp túm lấy cổ chân của Minh. Trầm Dư Khánh vẫn ghế, nhưng ánh mắt lúc lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.
"Cái chân nữa ?" – Giọng Khánh trầm và đục, mang theo một sự đe dọa hề giấu giếm.
Minh giật , cố rút chân nhưng thể: "Khánh... chỉ đùa chút thôi mà."
"Đùa?" – Khánh dậy, hình cao lớn của tạo thành một áp lực vô hình khiến Minh lùi một bước – "Đùa với ai cũng , nhưng đừng đụng đồ của Thanh An. Cậu là bảo kê, hiểu ?"
Khánh buông chân Minh , cúi xuống nhặt cuốn sổ của An lên, cẩn thận phủi bụi đặt lên bàn. Cả lớp im phăng phắc. Đây là đầu tiên họ thấy một Trầm Dư Khánh vốn luôn rạng rỡ, thiện trở nên đáng sợ như .
Minh hậm hực bỏ . An Khánh, trái tim đập nhanh liên hồi. Sự bảo bọc quá mức khiến thấy lạ lẫm, thấy một dòng điện ấm áp chạy qua.
"Khánh... cần . tự giải quyết mà." – An lí nhí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-4-anh-nang-va-ve-tinh.html.]
Khánh , ánh mắt ngay lập tức dịu dàng trở , như thể kẻ lạnh lùng lúc nãy từng tồn tại. Cậu xoa nhẹ mái tóc mềm của An: "Cậu chỉ cần lo học thôi. Mấy chuyện rác rưởi , cứ để lo."
Buổi chiều giờ tan học, cả hai cùng bộ về phía cổng trường. Nắng nhạt màu, nhường chỗ cho những vệt tím hồng lan tỏa nền trời.
Ngọc Đinh Đang
"An , tối nay bận gì ?" – Khánh dắt xe đạp hỏi.
" định nốt bài tập Hóa. Sao ?"
Khánh dừng , chỉ tay về phía chân trời, nơi một vầng trăng nhạt màu bắt đầu lộ diện: "Cậu kìa, trăng hôm nay lên sớm ."
An theo hướng tay Khánh. Quả thật, giữa ban ngày ban mặt, mảnh trăng khuyết trông như một miếng ngọc trắng tinh khôi ai đó bỏ quên giữa tầng mây.
"Ừ, là hiện tượng trăng ban ngày thôi mà." – An giải thích theo đúng kiến thức sách giáo khoa.
Khánh bật , nụ mang theo chút bất lực nhưng đầy nuông chiều: "Học bá , thể bớt khô khan một chút ?"
"Thế gì?" – An ngước mắt , đôi mắt trong veo ẩn lớp kính khiến Khánh ngẩn một nhịp.
Khánh hít một thật sâu, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ vầng trăng xa xôi . Cậu đối diện với An, cách chỉ còn một bước chân. Mùi bạc hà thanh mát một nữa bao trùm lấy An.
" là... trăng hôm nay thực sự . Đẹp đến mức chỉ giấu cho riêng xem thôi."
Khánh chậm, giọng trầm ấm như tiếng đàn cello vang lên giữa gian tĩnh lặng của sân trường lúc xế chiều. An ngơ ngác Khánh, trái tim bỗng nhảy hẫng một nhịp. "Trăng hôm nay thật" – câu quen thuộc lạ lùng, nhưng tâm trí của một học sinh chuyên tự nhiên như An chẳng thể kết nối nó với một lời tỏ tình lãng mạn.
"Cậu thích trăng đến thế ?" – An hỏi, giọng run.
Khánh trả lời ngay, chỉ sâu mắt An, như xuyên qua lớp kính để chạm tâm hồn . Sau đó, khẽ , đưa tay lên chỉnh gọng kính cho An: "Ừ, thích lắm. Thích đến mức phát điên đây."
An vẫn hiểu. Cậu chỉ cảm thấy gương mặt đang nóng ran như lửa đốt. Dưới ánh trăng mờ ảo của buổi hoàng hôn, bóng của hai trai hòa nền sân trường vắng lặng. Một là mặt trời rạng rỡ, một là vầng trăng dịu êm, và lẽ, họ bắt đầu trở thành vệ tinh của đời từ chính khoảnh khắc .
"Về thôi." – Khánh lên xe, vẫy tay gọi An .
An ngẩn một giây, cũng lẳng lặng lên yên . Xe đạp lăn bánh qua những tán cây, gió chiều thổi tung mái tóc của cả hai, mang theo tiếng khẽ của Khánh và nhịp tim loạn lạc của An tan trung.
An , và lẽ lâu mới , rằng ở một đất nước xa xôi, câu "Trăng đêm nay thật" chính là lời tỏ tình kín đáo nhất mà một đàn ông thể dành cho yêu.
Và Trầm Dư Khánh, tỏ tình với , chỉ một .