TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 3: Dưới mái hiên mưa

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:37:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hạ ở thành phố luôn đỏng đảnh như tâm tư của một kẻ đang yêu. Mới ban trưa nắng còn gắt đến cháy da, mà khi kim đồng hồ nhích qua con năm, bầu trời vội vàng khoác lên lớp áo xám xịt, nặng nề.

Thanh An thu dọn sách vở khi những hạt mưa đầu tiên bắt đầu gõ nhịp lộp bộp lên mặt kính cửa sổ thư viện. Cậu thở dài, xuống sân trường đang dần bao phủ bởi một màn nước trắng xóa. An vốn ghét mưa. Mưa ẩm ướt gấu quần, mờ mặt kính cận, và quan trọng nhất, mưa gợi lên trong lòng một cảm giác cô độc khó tả. Cậu mang ô, và cũng chẳng ai để đợi sảnh với một chiếc ô xòe sẵn.

An ở cửa sảnh tòa nhà học thuật, những học sinh khác vội vã chạy , hoặc bạn bè, yêu che chở bước màn mưa. Cậu nép một góc, đôi vai gầy co lạnh từ gió rít bắt đầu lùa .

"Lại ngơ ngác cái gì đó?"

Một giọng trầm thấp, mang theo chút ý quen thuộc vang lên ngay sát bên tai.

An giật sang. Trầm Dư Khánh đó từ lúc nào, đôi tay đút túi quần đồng phục, tư thế phóng khoáng dựa lưng cột trụ hành lang. Cậu dường như tắm xong buổi tập, mái tóc đen còn ẩm, vài sợi tóc lòa xòa trán dịu nét sắc sảo của gương mặt. Trên vai Khánh khoác hờ chiếc cặp sách màu đen, và tay là một chiếc ô cán dài màu xanh thẫm.

"Khánh? Cậu về ?" – An đẩy kính, cố lấy vẻ bình tĩnh.

"Đợi đấy." – Khánh thẳng dậy, bước tới gần An thêm một bước.

Ngọc Đinh Đang

Hơi ấm từ cơ thể Khánh đột ngột bao vây lấy An, chắn bớt những cơn gió lạnh đang tạt . Khoảng cách gần đến mức An thể thấy những giọt nước li ti còn vương hàng mi dày của Khánh. Cậu cao hơn An gần một cái đầu, mặt An giống như một bức tường vững chãi, tách biệt khỏi thế giới ồn ào và lạnh lẽo bên ngoài.

"Đợi ? Để gì?" – An ngước , giọng nhỏ .

Khánh trả lời ngay. Cậu bật chiếc ô . Một tiếng pựt dứt khoát vang lên, tán ô rộng lớn xòe rộng, che khuất một trời xám xịt đầu họ.

"Để đưa về. Chứ lẽ để học bá nhà đây hóa đá thành tượng ?"

Khánh nắm lấy khuỷu tay An, kéo nhẹ: "Đi thôi, muộn ."

Bước chân của họ bắt đầu dẫm lên mặt sân trường sũng nước. Mưa rơi to, tiếng nước đập đỉnh ô tạo nên những âm thanh rào rào chát chúa. kỳ lạ , trong gian nhỏ hẹp tán ô , An thấy bình yên một cách lạ lùng.

Khánh dắt , tay vẫn giữ chặt lấy cánh tay An để đảm bảo trượt ngã. Vì để che cho cả hai, Khánh buộc xích gần. Cánh tay của họ chạm , lớp vải sơ mi mỏng ngăn nhiệt độ nóng hổi từ da thịt Khánh truyền sang. An cảm thấy tim bắt đầu đập loạn nhịp, một thứ cảm giác ngứa ngáy, xao xuyến len lỏi từ cánh tay lan khắp lồng ngực.

Cậu vô tình liếc sang bên cạnh, chợt khựng .

Chiếc ô ở giữa. Trầm Dư Khánh đang nghiêng hẳn chiếc ô về phía . Một nửa vai trái của Khánh ướt đẫm, nước mưa thấm lớp áo trắng lộ những đường nét cơ thể săn chắc, nhưng dường như chẳng hề , hoặc giả là chẳng hề bận tâm.

"Khánh, ô nghiêng . Cậu ướt hết vai kìa." – An lo lắng, đưa tay định đẩy cán ô về phía Khánh.

Khánh dùng sức giữ chặt hơn, giọng điệu vẫn thản nhiên như : "Không , khỏe, chút mưa thấm thía gì. Cậu mà ướt cảm mạo thì ai gánh nổi cái tội ?"

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-3-duoi-mai-hien-mua.html.]

"Không nhưng nhị gì hết. Đi sát đây."

Nói , Khánh đột nhiên vòng tay qua vai An, kéo sát lòng . An bất ngờ, cả cơ thể gần như dán chặt mạn sườn của Khánh. Mùi bạc hà thanh mát quyện với mùi mưa ẩm ướt từ Khánh bao trùm lấy thính giác của An. Cậu thể thấy nhịp tim mạnh mẽ của đối phương qua lớp áo, và cả thở của chính đang trở nên dồn dập.

"Thế ." – Khánh thấp giọng , ánh mắt thẳng về phía nhưng khóe môi khẽ cong lên một cách thỏa mãn.

Họ lặng lẽ bên giữa màn mưa trắng trời. Trên những con đường quen thuộc của trường học, ánh đèn đường bắt đầu lên màu vàng vọt, hắt bóng hai trai in dài mặt đường sũng nước.

"An ." – Khánh đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

"Ơi?"

"Cậu thấy hôm nay trăng ?"

An ngẩn , lên bầu trời đặc quánh những đám mây đen kịt, mưa vẫn còn đang rơi tầm tã, chẳng thấy một ngôi nào chứ đừng là trăng.

"Cậu ? Trời đang mưa to thế , trăng?"

Khánh bật , tiếng trầm thấp rung động cả lồng n.g.ự.c nơi An đang tựa . Cậu An bằng ánh mắt thâm trầm, chứa đựng một thứ tình cảm mà An lúc thể đặt tên.

"Có chứ. Trăng lúc nào cũng ở đó mà. Chỉ là lúc mây che khuất, hoặc ... cố tình thấy thôi."

An nhíu mày, cảm thấy câu của Khánh đầy tính ẩn dụ nhưng đủ tinh tế để hiểu hết. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là Khánh đang lãng mạn hóa một buổi chiều mưa ảm đạm.

"Cậu thật kỳ lạ. Toàn những chuyện chẳng liên quan gì đến thực tế cả." – An lầm bầm, nhưng trong lòng thấy ấm áp lạ kỳ.

Đến cổng ký túc xá, Khánh dừng nhưng tay vẫn buông vai An . Cậu An trong sảnh khô ráo, mới thu tay về, đôi mắt vẫn rời khỏi gương mặt học bá.

"Lên phòng nhớ lau khô tóc, uống chút nước gừng . Ngày mai thấy một học bá sụt sịt nhé."

An gật đầu, xuống bờ vai ướt đẫm của Khánh, lòng dâng lên một sự hối pha lẫn ngọt ngào: "Cậu cũng . Về nhanh , ướt hết ."

Khánh nháy mắt, xoay bước màn mưa. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, bóng dáng cao lớn của dần khuất xa, nhưng hình ảnh chiếc ô nghiêng về một phía và ấm từ cái ôm ban nãy vẫn còn đọng sâu đậm trong tâm trí An.

Đêm đó, giường tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ, An vô thức đưa tay chạm lên vai . Nơi đó dường như vẫn còn lưu mùi hương bạc hà và nóng của Trầm Dư Khánh. Cậu bầu trời đêm mịt mù, thầm nghĩ về câu của Khánh.

Trăng vẫn luôn ở đó ?

An rằng, ánh trăng mà Khánh , thực bao giờ rời mắt khỏi , dù là ngày nắng gắt đêm mưa rào.

 

Loading...