Trạm Xe Buýt Dài Đằng Đẵng - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-29 16:00:36
Lượt xem: 521

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy năm nay, ít nhất nghĩ thông một chuyện: Vụ án , và tiền cùng lúc mất tích.

Từ góc độ của cảnh sát, đặt việc tìm lên hàng đầu, cố nhiên là sai. nguồn manh mối thực sự, nên là tiền.

Hoàn cảnh gia đình Tiểu Nguyệt , cha thu nhập định, bà nội bệnh.

Trong mắt gia đình , tiền quan trọng hơn . Việc nảy sinh hiềm khích vì ba vạn tệ là chuyện hết sức bình thường.

Tiểu Nguyệt lớn lên trong môi trường như , càng hiểu rõ tầm quan trọng của tiền, đặc biệt đây là tiền cứu mạng của bà nội.

Cô bé chắc chắn sẽ giữ cảnh giác cao độ, thể dễ dàng lạ bắt cóc.

Từ góc độ mà suy nghĩ, một khả năng rợn liền nảy sinh. Nếu đưa cô bé , theo dõi họ từ giây phút họ khỏi ngân hàng.

2.

Anh rõ trong cặp sách đó tiền. Nếu đó là mà cô bé quen . Thậm chí là trong gia đình cô bé.

về sở, một thứ sức mạnh nào đó, như ma xui quỷ khiến thôi thúc theo họ.

Nhìn bóng lưng đàn ông, chợt nhớ . Từ lâu từng gặp bố của Tiểu Nguyệt.

Một giờ tan học năm năm , Tiểu Nguyệt lên xe của . Lần đó, thấy nụ của cô bé. Lần đó, trong mắt cô bé, chứa đầy nước mắt.

Năm 2019.

Giờ tan học, cửa xe mở , học sinh đổ xô lên xe.

Khi đông , thường để ý đến ai.

đó, giữa tiếng quẹt thẻ liên tục, thấy mắt Tiểu Nguyệt sưng đỏ như trái đào vì .

Ban đầu cũng để tâm lắm, lẽ là cô bé gặp chuyện gì vui.

đến khi chạy xong chuyến , lái xe bãi đỗ mới phát hiện Tiểu Nguyệt vẫn còn ở phía .

"Tiểu Nguyệt, hôm nay con ?" nhận thấy tình hình , vội hỏi.

"Không ạ, con quên xuống xe, con về đây."

Tiểu Nguyệt xuống xe, ngơ ngác bước ngoài.

"Đợi !" gọi cô bé : "Con đây là , chỗ xa nhà con lắm, để chú đưa con về nhé."

"Không... Không phiền chú ạ, bây giờ con cũng về nhà..."

"Sao thế, thi trượt ?" cố ý trêu chọc hỏi, nhưng , chuyện chắc chắn đơn giản như .

"Chiều nay bố con gọi điện cho con, bảo con đừng về nhà nữa."

"Hả?" kinh ngạc.

"Bố con ông phát hiện con ở bên ngoài lén lút với đàn ông khác.

Mẹ con trực tiếp thẳng với bố con, cần cái nhà nữa.

Bố con con là do con đẻ , chắc chắn cũng đê tiện như con, bảo con cút ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tram-xe-buyt-dai-dang-dang/chuong-2.html.]

"C.h.ế.t tiệt, bệnh !" nhận buột miệng c.h.ử.i thề: "Mẹ con thì ... con liên lạc với con ?"

"Mẹ con điện thoại của con. Thực , chuyện bố con , con sớm nhận một điều, nhưng con dám với họ..."

đột nhiên thấy xót xa cho cô bé.

Là một đứa trẻ chín tuổi, cô bé thể nhận thức những gì đang xảy .

thể chịu đựng sự sụp đổ của nhận thức và niềm tin.

"Bố cần con nữa, bà nội sức khỏe , lẽ cũng sẽ cần con..."

"Đừng nghĩ nhiều như , họ là bố con, họ trách nhiệm! Lên xe , chú đưa con về nhà!"

nghĩ một đưa cô bé về lắm, liền gọi Lão Giang cùng.

Nói mới nhớ, quen Tiểu Nguyệt cũng là do Lão Giang.

gặp một ông khách khó tính gây sự, Tiểu Nguyệt nhiệt tình giúp giải vây. Sau mấy tài xế chúng đều quen cô bé.

Đến cửa nhà Tiểu Nguyệt, cô bé chạy đến quầy hàng bên cạnh, mua bốn cái bánh gạo nếp giá mười tệ.

Nhìn chằm chằm bánh gạo nếp, cô bé nuốt nước bọt, bụng bắt đầu sôi ùng ục, nhưng cô bé giữ cho cái nào.

Hai cái cho và Lão Giang, hai cái cho bố và bà nội.

đưa cái của cho cô bé, nhưng cô bé kiên quyết nhận.

Cô bé bố thích ăn món , lát nữa thấy sẽ hết giận, sẽ gì cô bé , bảo chúng yên tâm.

Thấy cô bé gõ cửa nhà, chúng liền .

Năm 2025.

Chẳng mấy chốc, theo đến nhà cô bé. Mọi thứ vẫn như năm năm . Cây dương ở ngã tư, cây kêu lách tách trong tuyết đọng.

Năm 2019.

Vừa đến bên cây dương ở ngã tư, trời bỗng đổ mưa.

thấy phía truyền đến một tiếng thê lương.

Sau đó là giọng một đàn ông thô lỗ: "Cút! Mày và mày đừng hòng bước căn nhà nữa!"

Quay , vặn thấy Tiểu Nguyệt đẩy khỏi cửa, chiếc bánh gạo nếp tay lăn lông lốc xuống đất.

Cô bé cúi xuống nhặt, nhưng phát hiện nó dính đầy nước mưa bẩn thỉu.

siết chặt nắm đấm, đang định chạy tới, thì một tiếng gọi từ phía vang lên.

“Tiểu Nguyệt!” Bà nội dọn hàng về nhà, đặt xe đẩy xuống, chạy về phía cháu gái .

“Bà nội, bố cần con nữa .” Tiểu Nguyệt thấy bà nội, nước mắt tuôn như suối.

“Hắn dám ! Có giỏi thì đuổi cả hai bà cháu ! Bà nội tiền, bà nuôi con!”

Bà nội nhặt bánh gạo nếp đất lên: “Xem , Tiểu Nguyệt hiếu thảo , còn mua bánh gạo nếp cho bà nội ăn.”

 

Loading...