Trảm Thanh Vân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-03 13:03:48
Lượt xem: 207
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử không thể chờ được, hắn nóng lòng muốn Cố Thế An c.h.ế.t ngay lập tức.
Không thể g.i.ế.c ngay, thì hắn chọn cách từ từ hành hạ.
Thái tử đưa ta vào ngục, ra lệnh cho lính áp giải Cố Thế An đến.
Nam nhân từng sống trong quyền quý giờ đây đeo xiềng xích, bước chân nặng nề từ bóng tối đi ra.
Thái tử kéo mũ trùm của ta xuống, cười chậm rãi: "Xem xem đây là ai."
Sự khó chịu trên gương mặt Cố Thế An lập tức biến mất khi nhìn thấy ta, "A Uyên!"
Xiềng xích leng keng theo từng cú giãy giụa của hắn.
Những lính canh sợ hắn thoát ra, liền đè hắn xuống thật chặt.
Thái tử tiến đến, đá vào khớp gối của Cố Thế An.
Không phòng bị, Cố Thế An khuỵu xuống.
Thái tử khoái chí, cúi người hỏi Cố Thế An một cách vui vẻ: "Ngươi có muốn biết một kỹ nữ có thể ngủ với bao nhiêu nam nhân trong một lần không?"
Kiếp trước Thái tử cũng đã làm chuyện tương tự.
Từ một người rồi dần dần có nhiều kẻ khác gia nhập...
Sống còn khổ hơn chết.
Dù mọi chuyện đã thuộc về kiếp trước, nhưng lúc này, ta vẫn cảm thấy lạnh toát khắp người.
Tiếng cười dâm đãng của bọn họ kiếp trước vẫn văng vẳng bên tai, ta chẳng thể nghe được Cố Thế An đang nói gì.
Chỉ có thể nhìn ra hắn đang rất tức giận, đến mức muốn xé xác Thái tử.
Thái tử thì chẳng bận tâm, hắn vỗ tay hai cái, và Cố Thế An lập tức nhìn về phía ta với ánh mắt kinh hoàng.
Ta cứng đờ quay đầu lại, một đám tù nhân bẩn thỉu nhìn ta như bầy sói đói nhìn thấy miếng mồi.
Trong mắt họ lấp lánh ánh sáng của những kẻ sắp được thỏa mãn cơn đói khát.
"Chỉ cần Cố thế tử chịu như một con chó, chui qua dưới háng của bản cung, thì bản cung sẽ tha cho nàng."
22
Không thể nào.
Cố Thế An, một người kiêu ngạo và cao quý như vậy, tuyệt đối không bao giờ chịu nhục, bò qua dưới háng vì một kỹ nữ.
Tiếng hít sâu vang lên, không biết ai đã hít vào một hơi lạnh.
Ta quay đầu lại, thấy Cố Thế An đang cúi đầu xuống, hai tay chống đất, từng chút từng chút bò về phía háng của Thái tử.
Thái tử không ngờ Cố Thế An thực sự chịu đựng nỗi nhục này, khựng lại trong giây lát.
Khi Cố Thế An sắp chạm vào vạt áo của Thái tử, hắn giơ chân đạp lên vai Cố Thế An, cười nhạo:
"Vì một kỹ nữ, Cố thế tử chẳng màng đến thể diện của mình cũng như Hầu phủ Tĩnh An. Nếu cha mẹ ngươi biết chuyện này, e rằng sẽ tức đến ngất đi mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tram-thanh-van/chuong-10.html.]
Thái tử cười nhạt, nói tiếp: "Bản cung nghe nói tổ mẫu của ngươi sau khi vào ngục đã bị cảm lạnh, sốt cao không dứt, không biết giờ đã khá hơn chưa.
"Thực ra cũng chẳng có gì, bà lão ấy đã một chân bước vào quan tài, c.h.ế.t đi cũng là một sự giải thoát.
"Chờ chút nữa, bản cung sẽ báo cho bà ta biết chuyện ngươi phải làm chó vì một kỹ nữ, coi như tiễn bà ta đoạn cuối, cũng xem như là tận hiếu."
Trong lúc nói, Thái tử đạp đầu Cố Thế An xuống.
Cố Thế An không phản kháng, để mặc Thái tử nghiền nát lòng tự tôn của hắn dưới chân.
Ngay khi hắn sắp chui qua, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Giọng nói the thé đặc trưng của nội thị kéo dài: "Thánh chỉ đến—"
23
Ta cứ ngỡ Cố Thế An khó mà vực dậy nổi, không ngờ hắn đã viết một lá thư trình bày lên Hoàng đế, lấy lý do tổ mẫu ốm nặng, kể về những khổ cực mà bà đã phải chịu suốt đời, mong Hoàng thượng nể tình sư đồ mà cho phép ngự y vào ngục chữa trị cho bà.
Hồng Trần Vô Định
Những gì Cố Thế An thỉnh cầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại khiến Hoàng đế nhớ đến đại ân của nhà họ Cố.
Ngày xưa, Hoàng đế chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, dù cố gắng đến mấy cũng không thể bằng những người khác là mẹ có xuất thân cao quý.
Theo lẽ thường, ngôi vị Thái tử không thể đến lượt người, nhưng Cố Thái phó, khi đó là một đại nho danh tiếng khắp thiên hạ, đã nhận thấy người tuy không được sủng ái nhưng lại có tài năng xuất chúng, chỉ cần được dẫn dắt đúng hướng thì tương lai nhất định sẽ thành đại sự.
Với sự giúp đỡ hết mình của nhà họ Cố, Hoàng đế mới vượt qua được các hoàng tử khác, trở thành chủ nhân của Đông cung.
Hoàng đế không phụ lòng mong đợi của Cố Thái phó, đích thân dẫn quân bắc phạt, giải trừ mối đe dọa của Hung Nô đối với kinh thành, được lòng dân vô cùng yêu mến.
Hoàng đế hiểu rằng mình có được ngày hôm nay là nhờ công lao không nhỏ của nhà họ Cố.
Khi cơn xúc động dâng trào, Hoàng đế nhớ đến tiên hoàng hậu, người đã đồng cam cộng khổ với mình.
Nhà họ Cố đã một lòng giúp đỡ ông ngồi vững trên ngai vàng, làm sao có thể mưu phản được?
Tỉnh táo lại, Hoàng đế lập tức hạ chỉ điều tra lại vụ án mưu phản của nhà họ Cố.
Tổng quản nội thị cầm thánh chỉ đến đúng lúc nhìn thấy Thái tử đang giẫm Cố Thế An dưới chân.
Chuyện này nhanh chóng đến tai Hoàng đế, Thái tử liền bị một trận mắng chửi thậm tệ.
Thái tử không cam lòng, quỳ dưới đất, kìm nén cơn giận mà hỏi: "Cố Thế An tự ý trở về kinh thành, chẳng lẽ không đáng tội sao?"
Hoàng đế tức giận, đá một cái vào vai Thái tử: "Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi cố tình giở trò!"
Nói xong, Hoàng đế phun ra một ngụm máu, b.ắ.n lên mặt Thái tử.
Nội thị vội vã gọi ngự y.
Triệu Hoàng hậu nghe tin liền chạy đến, khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Hai mẹ con nhìn nhau trong sự hoảng loạn, và ngay sau khi trở về từ cung, việc đầu tiên Thái tử làm là dùng Tiểu Hạnh để uy h.i.ế.p ta, ép ta tiếp cận Cố Thế An, tạo chứng cứ giả về tội mưu phản.
Vụ án mưu phản của nhà họ Cố vẫn đang được điều tra, lúc này bệnh tình của Hoàng đế lại trầm trọng hơn.
Thái tử rõ ràng đang muốn giáng cho Hoàng đế một đòn chí mạng.
Tham vọng g.i.ế.c cha đoạt vị của hắn đã hiện rõ trên khuôn mặt.