Trâm Hoa Đào, Mỹ Nhân Kiếp - Phiên Ngoại Chu Cảnh (BE với nguyên bản Cố nương tử)

Cập nhật lúc: 2025-07-31 06:55:01
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu nương tử Cố gia thật thú vị.

Ta hứng thú nàng leo trèo cây, cái hình nhỏ xíu cứ cố hết sức với lấy quả đào đỏ mọng , chân ngắn huơ mãi mà tới.

Thoáng chút tiếc nuối… Ta cũng nên nàng là năm nay mưa nhiều, đào chua, ăn khé cổ lắm.

Ta thi triển khinh công, giẫm lên vài cành cây, một tay ôm lấy nàng bế xuống, còn tiện tay hái luôn quả đào đỏ au .

Đôi mắt tròn xoe của tiểu nương tử chớp chớp , lấp lánh như đêm.

Ta chọc chọc má nàng, nhét quả đào tay nàng, trêu ghẹo:

“Mau ăn .”

Nàng ngẩn , nhúc nhích, hai bàn tay mũm mĩm ôm quả đào, cứ đờ đẫn.

Ta nàng như mê hoặc mà thì thào:

“Tiểu lang quân, thật đấy…”

Cái đồ ngượng.

Ta gõ nhẹ trán nàng một cái, thấy tóc nàng buộc trơ trọi, chẳng cài gì cả, liền lấy từ trong n.g.ự.c một chiếc trâm hoa đào.

Mẫu phi tặng , thấy hợp với nàng nên mới mang .

Ta nắm cổ tay mũm mĩm của nàng, cẩn thận cài lên tóc:

“Không tháo xuống, !”

Ta giả bộ hung dữ dọa nàng, thấy nàng gật đầu nghiêm túc, tò mò sờ thử, chột thu tay về.

Nàng kéo nhẹ tay áo , khẽ lắc lắc, ánh mắt đầy mong chờ:

“Tiểu lang quân, còn thể đến tìm chơi ?”

Ta mỉm gật đầu:

“Được chứ! Chỉ cần cung là sẽ thấy .”

Hồi , ánh mắt nàng thật sự chút giả dối, đầy vui sướng và hy vọng. Trong lòng cũng chút rộn ràng.

Thế nhưng…

Khi ăn mặc chỉnh tề, đeo ngọc bội tìm đến nàng, thứ nhận chỉ là một cái khom cung kính và một câu:

“Tam hoàng tử điện hạ vạn an.”

So với dáng vẻ nũng nịu hôm , như thể là hai khác .

Trên đầu nàng, thậm chí chẳng còn thấy cây trâm hoa đào .

Ta khỏi tức giận, giận đến nỗi vung tay áo bỏ ngoảnh .

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cuối cùng nhịn tìm nàng, nhưng chỉ thấy nàng xổm mặt Lục , ánh mắt dán chặt lấy , dáng vẻ lấy lòng rõ rệt, thậm chí còn đưa tay lau vết bẩn mặt nữa!

Trong lòng bốc lên một ngọn lửa giận dữ, xoay bỏ .

Khi nghĩ, từ nay về sẽ bao giờ quan tâm đến tiểu nương tử nữa.

Về , Lục của Lương phi nâng đỡ, nàng cứ thế theo sát, dính lấy rời. Câu chuyện về Cố nuơng tử màng danh tiết, bám lấy Lục hoàng tử, truyền khắp kinh thành, ai ai cũng .

Mỗi tham gia yến tiệc trong cung, thấy ánh mắt nàng Lục , trong veo long lanh, còn Lục thì lạnh nhạt, thậm chí đôi khi còn mang theo khinh bỉ và sỉ nhục. Cơn giận trong trỗi dậy mãnh liệt.

Người mà chẳng cơ hội nâng niu trong tay, giờ cam tâm tình nguyện dính lấy một kẻ khác, chịu nhục mà vẫn thấy vui vẻ.

nàng từng oán trách, chỉ lặng lẽ cúi đầu theo Lục , như thể thứ đều là ngọt ngào cam tâm.

Về , cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị bắt đầu.

Dù mẫu phi của là Quý phi, con đường đoạt vị vẫn hề dễ dàng.

Ta nhiều cận kề cái chết, đầy thương tích mê man giường, gió lạnh rít bên ngoài như xé nát .

Mơ hồ giữa cơn sốt, nghĩ: lúc chắc Lục đang ôm mỹ nhân trong ngực.

Nàng sẽ chăm sóc , lo lắng cho , khâu áo vá y phục cho , đôi mắt ánh lên rạng rỡ gọi là “lang quân”…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tram-hoa-dao-my-nhan-kiep/phien-ngoai-chu-canh-be-voi-nguyen-ban-co-nuong-tu.html.]

Ta âm thầm cài một nha phủ Lục hoàng tử.

Không vì tình báo, vì triều chính. Ta chỉ mỗi ngày kể về những gì nàng .

Nha kể rằng mỗi đêm nàng đều giữ một ngọn đèn cung đình chờ , cửa sổ cắt bấc nến.

Kể rằng vì may áo cho mà mệt đến nỗi mắt đau nhức.

Kể rằng nàng tự bếp, cho một đĩa bánh hoa quế.

Ta cứ như hành hạ bản hết những chi tiết , về tình yêu say đắm nàng dành cho Lục .

Giữa đêm khuya, một bên ngọn đèn lạnh lẽo, co chịu đựng cơn đau thể xác, tưởng tượng nàng may áo cho , bưng bánh tới cho ôm lòng.

Ta sẽ hôn nàng, sẽ vuốt ve tóc nàng, sẽ đeo cho nàng chiếc trâm hoa đào, dịu dàng thì thầm: “Đừng tháo nó xuống… nhé?”

Một trong lễ hội Nguyên Tiêu, từ xa thấy đôi mắt nàng sáng như ánh giữa trời hoa đăng, rực rỡ đến nỗi khiến choáng ngợp.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tiến đến, nắm lấy cổ tay nàng.

Nàng sững :

“Ngươi ?”

Ta đáp:

“Thuộc hạ là thị vệ trong phủ Lục hoàng tử, điện hạ bảo thuộc hạ đến hộ tống tiểu thư dạo chơi.”

“Vậy ?” Đôi mắt nàng ánh lên tia vui sướng hề giả tạo, niềm hân hoan dường như sắp trào khỏi .

Ta theo nàng, cùng khắp hội hoa đăng cả đêm.

Bất cứ thứ gì nàng liếc mắt , đều mua, xách đầy tay, đến mức chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.

“Ngươi còn dỗ hơn cả chủ tử ngươi đấy,” nàng cảm khái, “Không tiểu thư nhà ai mới phúc gả cho ngươi.”

Ta khẽ kéo khóe môi, mà lòng nhức nhối.

Lúc chia tay, xin nàng đóa hoa đào trong tay.

Nàng chút nghi hoặc:

“Lấy cái gì?”

Ta mỉm :

“Cần chút kỷ niệm.”

Kỷ niệm… về nàng.

Về , lúc cận kề cái chết, trong đáy mắt cũng chỉ còn một bóng hoa đào.

Sắc đỏ rực rỡ hòa cùng hồng phấn yêu kiều, giống hệt màu chu sa viền nơi môi nàng, hoa văn điểm nơi mi tâm, ánh hồng ửng ở khóe mắt, còn má lúm đồng tiền tròn trịa và cổ tay mềm mại đầy thịt khi đầu gặp mặt.

Kiếp tranh đoạt, c.h.é.m giết, tổn thương, yêu thương… nhưng từng .

Chết mặt nàng, tận mắt nàng như tan vỡ mà nhào tới ôm chặt lấy , ánh sáng trong mắt vỡ vụn, nước mắt tuôn trào dứt.

Ta chỉ với nàng một câu: Ta thích nàng .

Lúc mới gặp chia xa, từng nghĩ, gặp nhất định chọc má lúm khuôn mặt nàng.

Mười một năm , ý niệm cứ lởn vởn mãi trong đầu, từng biến mất, cũng từng thực hiện .

Ta run rẩy đưa tay lên, từng chút từng chút chạm gò má nàng, ấn nhẹ một xoáy tròn nơi khóe môi, bằng lúc nàng .

Nước mắt nàng thấm đầy nơi đầu ngón tay , chảy xuống theo cổ tay, tí tách rơi lên tay áo… tan biến dấu tích.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ta như mơ hồ thấy dáng hình thuở ban đầu của nàng: mũm mĩm, nhỏ xíu, rụt rè nắm lấy tay áo , ánh mắt trông mong chằm chằm trái đào trong tay .

Ta đưa tay , khẽ ấn má lúm nhỏ gương mặt nàng.

___Hết___

Loading...