Trại Xác Vô Mục - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-21 03:37:44
Lượt xem: 9
là Trần Hưng, dân nhiếp ảnh tự do, thích xê dịch, đặc biệt là những nơi hoang vu, ít đến.
từng nhiều nơi — từ những ngọn đồi bỏ hoang đến các nhà máy cũ nát, chỉ để chụp vẻ rợn ngợp của sự mục ruỗng.
chuyến , thể ngờ rằng nó khiến hối hận đến tận cùng.
Mọi chuyện bắt đầu bằng một email lạ.
Không tên gửi, chỉ dòng chủ đề: “Trại Vô Mục – Nơi ánh sáng bao giờ chiếu đến.”
mở thư. Bên trong chỉ vài dòng ngắn gọn:
“Nếu thật sự thế nào là cái c.h.ế.t , hãy đến nơi . Đường sẽ hiện bản đồ, nhưng sẽ chỉ cách . Khi thấy cây cổ thụ cháy sém ở gốc bên đường, rẽ trái. Cứ tiếp cho đến khi âm thanh biến mất.”
Kèm theo đó là một tọa độ — nhưng khi thử nhập bản đồ, nó chỉ hiện một trống mờ xám, như thể nơi đó tồn tại.
tin ma quỷ, tin cảm giác. Vậy nên, sáng hôm , vác balo, mang theo máy ảnh, pin dự phòng, d.a.o gấp, nước uống, và một chút háo hức như chuyến .
Chiếc xe chạy lao dần khỏi thành phố.
Con đường dẫn về hướng núi càng càng hẹp, hai bên chỉ là rừng thông đen thẫm, ánh nắng dần biến mất những tán lá khổng lồ.
Gió rít, từng nhịp va kính xe như tiếng ai đó đang gõ nhẹ… từng hồi, từng hồi.
Sau ba tiếng lái xe, thấy nó — cái cây cổ thụ cháy sém mà gửi email nhắc đến.
Nó lạc lõng bên đường, cây đen kịt như sét đánh, nhưng điều rợn hơn cả là cây khắc ba chữ “Trại Vô Mục” bằng dao, m.á.u sẫm khô quanh vết khắc.
dừng xe, do dự vài giây. Gió lạnh lùa qua cổ áo. Không hiểu , cảm thấy thứ gì đó đang từ sâu trong rừng.
tò mò thắng sợ hãi.
rẽ trái.
Con đường mòn dẫn trong rừng hẹp đến mức gương chiếu hậu suýt quệt cành cây.
Mặt đường đầy bùn, bánh xe trượt mỗi khi nhấn ga. Tiếng gió hòa với tiếng kim loại cọ , như thể đó trong rừng đang thứ gì kéo lê.
Khoảng hơn nửa tiếng, bắt đầu thấy sương mù. Ban đầu chỉ lãng đãng, đó dày đặc đến mức đèn xe hắt cũng nuốt chửng.
Mọi âm thanh biến mất — đúng như lời gửi mail. Không tiếng chim, tiếng côn trùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-xac-vo-muc/chuong-1.html.]
Chỉ tiếng động cơ yếu dần như bóp nghẹt.
Rồi bất chợt, một bóng trắng vụt qua đầu xe.
thắng gấp.
Một hình … rõ nam nữ, cách đầu xe vài mét. kỹ qua kính lái — đó mắt, chỉ là hai hốc sâu đen ngòm, m.á.u chảy dọc xuống cằm.
Trong một giây, đầu xe, nhưng chân nhấc nổi. Người đó… bắt đầu mỉm .
hét lên, nhấn ga. Bánh xe trượt bùn, xe lao về phía , xuyên qua lớp sương dày đặc.
Khi qua gương chiếu hậu, còn ai ở đó, nhưng hai dấu bàn tay đầy m.á.u vẫn in hằn kính — như thể ai đó chạm … chỉ vài giây .
Cuối cùng, con đường mở một đất trống.
Giữa là một khu nhà cũ, tường xiêu vẹo, bảng hiệu gãy đôi treo lủng lẳng chỉ còn mấy chữ mờ nhạt:
“...TRẠI...V...MỤC...”
Gió rít mạnh.
bước , mang theo máy ảnh.
Cảm giác như hàng trăm cặp mắt vô hình đang dõi theo.
vẫn bấm máy — “click, click…” — cho đến khi trong ống kính hiện một khuôn mặt ngay lưng .
phắt .
Không ai.
Chỉ tiếng gió, tiếng cửa gỗ cọt kẹt, và mùi hôi thối như từ x.á.c lâu ngày bốc lên.
Khi , thứ thấy là , và nơi … chào đón kẻ sống.