Trải Nghiệm Tuyệt vời Tại Nhà Mới - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-23 17:47:54
Lượt xem: 49
1.
Căn nhà mới là bố mua cho .
Nhắc đến căn nhà , bố luôn tự hào ưỡn ngực, gặp ai cũng : “Con trai con gái gì cũng như , con trai cái gì thì con gái cũng cái đó, thể thiên vị.”
Có bố như là phúc khí của . Bạn bè thích cũng hết lời khen ngợi, bố thật sự đối xử công bằng: “Chỉ những bố như mới xứng đáng hai đứa con.”
cũng là con hiếu thảo, đặc biệt là với , thể là quan tâm chu đáo, tỉ mỉ từng li từng tí. Thế nên, thường trêu là “con gái cưng của ”.
Đầu năm, cây sắt đè gãy chân. sợ bà ai chăm sóc, đón bà đến ở nhà mới cùng. Mẹ kiên quyết đồng ý, sợ phiền . Dưới sự thuyết phục tận tình của bố, cuối cùng bà cũng miễn cưỡng đồng ý chuyển đến.
Không ngờ, đêm đầu tiên chuyển đến, nhà nào trong khu chung cư , giữa đêm ngủ dậy đ.á.n.h con.
Đứa bé kêu t.h.ả.m thiết. Tiếng kêu t.h.ả.m thiết kéo dài hơn mười phút, đột nhiên.
Bộp…
Một tiếng động trầm đục. Đứa bé nhảy lầu, t.h.i t.h.ể ngã bẹp bồn hoa ở tầng , não b.ắ.n tung tóe.
chạy đến cửa sổ, thò đầu xuống . Cơ thể non nớt của đứa bé khi đập bẹt vài cụm hoa lẫn trong cành khô lá rụng, bất động.
Mẹ đẩy xe lăn từ phòng ngủ chạy , thấy vẻ mặt kinh hoàng của , hỏi: “Sao con?”
Cả run rẩy, vịn ghế sofa, từ từ xuống, lắp bắp : “Đứa bé … nó nhảy lầu… hình như c.h.ế.t …”
Mẹ rướn cổ xuống . Mắt bà chợt mở to, sắc mặt lập tức tái mét.
2.
Xảy chuyện như mà khu chung cư vẫn yên tĩnh lạ thường. Thi thể đứa bé đưa từ lúc nào, thấy động tĩnh gì. Sáng hôm thức dậy, trong bồn hoa gì cả, ngay cả những cụm hoa đè bẹp cũng trở như cũ.
Sau chuyện , ở nhà một , kiên quyết chợ cùng . Thang máy buổi sáng đông, dân công sở, già đưa đón con học.
đẩy chen . Rất lạ, tất cả đều chằm chằm chúng , vẻ mặt ai cũng kỳ quái.
“Hai ở căn nào tầng mười bảy ?” Có hàng xóm hỏi.
đáp: “1701.”
“Ồ ồ…” Người đó ồ ồ hai tiếng gì nữa, cúi đầu chăm chú lướt điện thoại.
Trong thang máy nhất thời im ắng như tờ. Mặc dù ai gì, nhưng thể cảm nhận sự chú ý của họ vẫn tập trung và .
Có lẽ… là tò mò về hàng xóm mới chăng?
đến mức cả khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-nghiem-tuyet-voi-tai-nha-moi/chuong-1.html.]
Thang máy đến tầng mười, một bà lão lớn tuổi đột nhiên hỏi : “Nhà hai mua đắt lắm ?”
: “Bố mua cho cháu, hơn hai triệu.”
“Hơn hai triệu mà mua căn nhà đó?” Bà lão bĩu môi, : “Mua hớ !”
“À?” ngượng nghịu thốt một tiếng nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ, theo giá nhà ở đây mà tính, căn nhà của hề hớ, ngược là lời.
Một căn nhà cùng điều kiện, ít nhất cũng tăng thêm hơn một triệu nữa. Tuy nhiên, già mà, tai lãng mắt mờ, cần thiết so đo với bà.
“Hớ thì hớ , chịu thiệt là phúc.” lảng .
Bà lão còn gì đó, nhưng ông nhà bà kéo kéo tay áo bà, ý rõ ràng, nhắc bà đừng thêm nữa.
Có những giữ chừng mực, thích xen chuyện khác, chắc ông cụ tính cách như .
Bà lão nhắc nhở cũng im lặng nữa.
Nhân lúc trong thang máy đông , cố ý hỏi thăm, bèn lên tiếng: “Hình như tối qua nhà nào trong tòa nhà nửa đêm đ.á.n.h con, ồn khá lớn, là nhà nào ạ?”
Không ảo giác ? Khi đặt câu hỏi , dường như tất cả trong thang máy đều sững .
Lúc , thang máy lúc đến tầng một, cửa mở , hàng xóm tranh ngoài, một ai trả lời .
quen , cũng tiện truy hỏi, đành đẩy , theo dòng ngoài.
Mẹ tạm thời đổi ý định, tắm nắng ở công viên, bảo mua đồ xong thì đón bà. yên tâm để bà ở một quá lâu, nhanh chóng mua xong đồ, khi , đang gọi điện thoại, phát hiện .
Bà van nài qua điện thoại: “Cương Tử, mau đến đón , thể ở đây nữa! Chị con cứ khăng khăng nhảy lầu, con bé thấy t.h.i t.h.ể . mà bồn hoa gì chứ! Cương Tử, sợ lắm, con trai , cầu xin con, mau đưa !”
3.
gần như dám tin những gì thấy, lao nhanh đến mặt : “Mẹ, lời là ý gì?”
Mẹ ngờ đột ngột xuất hiện, bà sững sờ, đó chột dám ngẩng đầu .
Bà lắp bắp, lảng sang chuyện khác: “Bình Bình, con… con đang chợ ?”
Bây giờ chuyện chợ quan trọng ?
truy hỏi : “Cái gì gọi là bồn hoa gì cả? Đứa bé nhảy lầu tối qua, lẽ nào thấy?”
“Không , Bình Bình, ý đó…” Mẹ xua tay lắc đầu, đột nhiên mắt bà sáng lên, như thể chợt nảy kế , bà nhanh nhẹn : “Mẹ… chỉ tìm một cái cớ để em con đón về!”
rời mắt, chằm chằm , cố gắng thấu suy nghĩ thật sự trong lòng bà.
Mẹ rặn nước mắt, lóc cầu xin : “Bình Bình, già , ở quen chỗ mới, con bảo em con đón về .”