Tra Nam Tiện Nữ - Trời Sinh Một Cặp - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-03-02 18:57:31
Lượt xem: 9,168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Hương Vãn chống bụng bầu bước ra, Tống Lập Tâm lập tức trốn sau lưng ta.

 

Cái dáng vẻ sợ hãi đó, rõ ràng đã từng bị nàng ta hành hạ.

 

Lâm Hương Vãn thản nhiên ngồi xuống ghế Thái sư, nhận lấy chén trà từ nha hoàn, nhẹ nhàng cười nói:

 

"Sao thế? Nhớ Lập Tâm rồi à? Định đưa nó về sao?"

 

Tống Lập Tâm lập tức ngước đôi mắt đầy hy vọng nhìn ta.

 

Còn Lâm Tri Yến đứng bên cạnh lại khẽ nhíu mày đầy khó hiểu.

 

Ta mỉm cười:

 

"Đứa nhỏ này đã giao cho muội từ lâu rồi, ta chẳng qua chỉ muốn đến xem thai nhi của muội thôi."

 

Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Tống Lập Tâm hoàn toàn vụt tắt.

 

16

Lâm Hương Vãn lười đôi co với ta, bèn trực tiếp rời đi.

 

Ta chỉ quan sát một lát trong Tống phủ rồi cũng đứng dậy rời đi.

 

Trước khi đi, Tống Lập Tâm níu chặt lấy ống tay áo của ta, nhưng bị Lâm Tri Yến thô bạo kéo ra:

 

"Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào mẫu thân!"

 

Lâm Tri Yến được ta nuôi dạy rất tốt, thân hình rắn rỏi, cao lớn, khác biệt một trời một vực với Tống Lập Tâm.

 

Hồi ta mới trở về từ phòng chứa củi, hai đứa còn có thể đánh ngang tay.

 

Nhưng bây giờ, Lâm Tri Yến hoàn toàn có thể đè ép Tống Lập Tâm mà đánh.

 

Thực ra, Tống Lập Tâm cũng có thể trở thành như vậy.

 

Nhưng mọi chuyện đã không thể thay đổi nữa.

 

Không còn cách nào khác, Tống Lập Tâm đành quay sang ta, khóc lóc cầu xin:

 

"A nương! Xin người thương xót hài nhi! Đưa hài nhi đi đi!"

 

Một chân ta đã bước qua bậc cửa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm đoạn tuyệt huyết thống, quay người lại.

 

Nhưng cũng chỉ là để lại chút bạc cho nha hoàn.

 

Có người hầu chăm sóc, cuộc sống của nó có thể đỡ khổ một chút.

 

Nhưng bạc cũng chỉ giúp được trong thời gian ngắn, rồi mọi chuyện sẽ lại trở về vạch xuất phát.

 

Huống hồ, nơi từng bị nó đá lúc trước, thỉnh thoảng vẫn còn đau.

 

"Con à, một khi nương đã quyết định điều gì, thì sẽ không thay đổi."

 

Đã nói không cần con nữa, nghĩa là không cần nữa.

 

Tống Lập Tâm tuyệt vọng quỳ sụp xuống đất nhưng bị nha hoàn ngăn lại, không thể đến gần ta.

 

Ta để lại túi bạc trên bàn, không hề quay đầu lại, thẳng thừng rời đi.

 

17

 

Hôm đó, khi ta đang chợp mắt nghỉ ngơi, một người đàn ông đột nhiên xông vào.

 

Không nói lời nào, hắn giáng cho ta hai cái bạt tai.

 

"Tiện nhân! Đều là do ngươi sinh ra cái giống tốt đấy! Suýt chút nữa đã hại ch ết Hương Vãn và con ta!"

 

Ta ôm mặt, nhìn Tống Dục Ninh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tra-nam-tien-nu-troi-sinh-mot-cap-smqa/chuong-6.html.]

 

Hắn nghiến răng đến mức gần như muốn vỡ nát.

 

Từ những câu nói đứt quãng vì tức giận của hắn, ta dần hiểu rõ mọi chuyện.

 

Hóa ra, bóng lưng dứt khoát rời đi của ta hôm đó đã đ.â.m sâu vào tim Tống Lập Tâm.

 

Nó đem nỗi hận từng dành cho ta, chuyển sang Lâm Hương Vãn.

 

Lợi dụng lúc nàng ta không chú ý, nó cầm d.a.o lao đến đâm:

 

"Nếu không phải ngươi chèn ép mẫu thân ta, thì người mẫu thân yêu thương bây giờ là ta, không phải cái tên Lâm Tri Yến kia!"

 

"Nếu không phải ngươi dùng bánh kẹo dụ dỗ ta năm đó, ta đã sớm thành tài dưới sự dạy dỗ của mẫu thân rồi!"

 

"Ngươi đáng ch ết! Ngươi và đứa nghiệt chủng trong bụng ngươi đều đáng ch ết!"

 

Đáng tiếc, tiền ăn của nó thường xuyên bị Lâm Hương Vãn bòn rút mua trang sức, nó suy dinh dưỡng, sức lực cũng chẳng còn bao nhiêu, chẳng mấy chốc đã bị hạ nhân khống chế.

 

Lâm Hương Vãn chỉ bị thương ngoài da, nhưng lại bị dọa đến mức sinh non.

 

Lúc đó, Tống Dục Ninh hoảng loạn vô cùng, đến khi xác nhận mẹ con bình an mới nhớ đến chuyện tính sổ.

 

Tội đồ gây ra tất cả đã bị đánh ch ết, nên hắn dồn toàn bộ sự căm hận về phía ta.

 

"Tiện nhân! Đáng lẽ năm đó ta nên bỏ ngươi, rồi tìm vài tên ăn mày để vấy bẩn ngươi cho xong!"

 

 

Hắn túm lấy cổ áo ta, giơ nắm đ.ấ.m lên định đánh.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn bị một kẻ cao lớn hơn đ.ấ.m mạnh một cú, ngã nhào xuống đất.

18

Tống Dục Ninh chưa kịp phản kháng, đã bị một cước giẫm lên mặt.

 

Lâm Tri Yến từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cất tiếng:

 

"Ngươi là cái thá gì, cũng dám động vào mẫu thân ta?"

 

"Nghịch tử! Ta là thúc thúc của ngươi!"

 

"Thúc thúc cái thá gì?"

 

Lâm Tri Yến nghiến răng, dậm mạnh một phát:

 

"Giờ ta là Lâm Tri Yến! Không phải Mạnh Tri Yến! Càng không phải Tống Tri Yến!"

 

"Ngươi là cái thá gì, cũng dám đến đây kiếm chuyện với mẫu thân ta?!"

 

Bây giờ, Lâm Tri Yến đã là võ trạng nguyên, một tên văn quan như Tống Dục Ninh căn bản không phải đối thủ.

 

Đến khi thấy hắn sắp bị đánh đến ch ết, ta mới lên tiếng ngăn lại:

 

"Được rồi, dừng tay."

 

Lâm Tri Yến vung tay giãn gân cốt, lạnh lùng hừ một tiếng, đứng bên cạnh ghế của ta.

 

Tống Dục Ninh mặt mũi sưng tím, nghiến răng bò dậy:

 

"Được lắm, được lắm! Võ trạng nguyên! Nhớ kỹ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

 

"Chốn quan trường không phải nơi ai mạnh hơn thì có thể thăng tiến.”

 

"Những gì ngươi làm hôm nay, nhất định sẽ có báo ứng."

 

"Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!"

 

Lâm Tri Yến chỉ lạnh lùng phun ra một chữ:

 

"Cút."

Loading...