Trả Lại Lễ Cưới - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-17 14:03:01
Lượt xem: 98
Sáng nay, trời Sài Gòn lạ. Nắng vàng rực rỡ đậu từng tán lá, từng con hẻm nhỏ, báo hiệu một ngày đặc biệt. Hôm nay là ngày – Mai Lan – bước lên lễ đường với Hoàng, đàn ông tin tưởng sẽ là bến đỗ cuối cùng của đời .
Mọi thứ diễn đúng như trong mơ. Từ chiếc váy cưới lộng lẫy cất công đặt may từ nước ngoài, đến những lời chúc phúc ấm áp của bạn bè, . Từng khoảnh khắc đều như sắp đặt sẵn để trở thành kỷ niệm nhất.
Hoàng đó, nụ rạng rỡ, ánh mắt trìu mến. Anh nắm tay thật chặt, thì thầm những lời yêu thương. Tim đập rộn ràng, hạnh phúc cứ thế tràn từng tế bào.
“Em yêu ,” khẽ , siết nhẹ tay .
“Anh cũng yêu em, vợ yêu,” Hoàng đáp , nụ càng tươi hơn.
Giữa lúc đang đắm chìm trong men say hạnh phúc, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ con bạn , Hằng.
“Mày đang ở đấy con ? Đám cưới sắp đến giờ mà còn lướt Facebook ?”
bật , định gõ trả lời thì mắt một bài đăng đập . Là của Lan Chi – yêu cũ của Hoàng, mà cứ nghĩ là quá khứ .
Bài đăng của cô gì đặc biệt, chỉ là một dòng trạng thái ngắn gọn kèm theo vài bức ảnh. chính những bức ảnh đó mới khiến c.h.ế.t lặng.
Siêu xe, sổ đỏ, trang sức kim cương lấp lánh… Từng món, từng món đều quen thuộc đến đáng sợ. Giống y hệt những sính lễ mà nhà trai trao cho sáng nay. Cả chiếc vòng cổ kim cương hình giọt lệ mà chồng tự tay đeo cho nữa.
Ngay bên những tấm hình, dòng chữ Lan Chi khiến run lên từng hồi:
“Thứ của , sớm muộn cũng sẽ trả về.”
Trả về? Trả về ai? Cô đang gì ? Chẳng lẽ Hoàng... , thể nào!
Tim thắt , một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. vội vàng kéo Hoàng , đưa điện thoại cho xem. Ngón tay run run chỉ bài đăng của Lan Chi.
“Hoàng… cái là ?” Giọng lạc , yếu ớt.
Anh liếc mắt qua, gương mặt vẫn giữ nụ vô tư như chuyện gì. Anh nhướng mày, vẻ mặt bình thản đến khó chịu.
“Thì ?” Anh thản nhiên , như thể đang hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Anh… xem. Lan Chi. Sính lễ… giống hệt của em.” cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lồng n.g.ự.c cứ nhói lên từng hồi.
Hoàng vẫn , chút bối rối. Anh thở dài nhẹ nhõm, như thể giải tỏa một gánh nặng cho .
“À, chuyện hả? Anh tưởng em lo gì chứ. Chuyện nhỏ thôi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tra-lai-le-cuoi/chuong-1.html.]
Nhỏ? Chuyện mà nhỏ ư? sắp phát điên đến nơi !
“Chuyện nhỏ ? Cô khoe những thứ giống hệt sính lễ của em! Rồi còn cái câu ‘trả về’ nữa! Anh giải thích !” gần như hét lên, nhưng vẫn cố giữ giọng đủ nhỏ để ai thấy.
Hoàng , ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt chút bất đắc dĩ, nhưng tuyệt nhiên sự hối .
“Nghe . Lan Chi, cô ở bên từ khi còn tay trắng. Gia đình cô giúp đỡ nhiều. Anh cô danh phận, cũng thể để em tay trắng, chia đôi là hợp lý.”
Đầu óc cuồng. Chia đôi? Sính lễ của , ngày cưới của , chia đôi? Anh đang cái quái gì ?
“Chia đôi… là ?” lắp bắp, tin tai .
“Là đó. Vốn dĩ định giấu em, nhưng em cũng thấy . Chiếc xe đó, sổ đỏ đó, trang sức đó… là của cô . Anh hứa với cô từ lâu . Hôm nay, nhân ngày vui của chúng , cũng bù đắp cho cô một .”
Anh ‘bù đắp’ mà mặt đổi sắc. Còn , như sét đánh ngang tai. Bù đắp? Bằng sính lễ của ?
“Vậy còn em? Còn cái đám cưới ? Cái váy cưới ?” Nước mắt bắt đầu chực trào , nhưng cố kìm .
Hoàng vuốt nhẹ tóc , như thể đang quá lên một vấn đề đáng.
“Em thì gì mà lo? Em , danh phận vợ chính thức còn gì. Em mặc váy trắng, đây cùng , mặt bao nhiêu . Cô thì ? Cô chỉ những thứ vật chất đó thôi. Anh cô một ngày vui trọn vẹn, kém gì em.”
ngẩn . Thì lễ cưới hôm nay, cô dâu duy nhất. Chỉ là váy trắng, còn cô thứ thật lòng.
Cái cảm giác phản bội, lừa dối, nó đến như một cú sốc điện giật mà như một dòng nước lạnh ngắt từ từ thấm từng thớ thịt, từng mạch máu, đóng băng trái tim .
Lời của cứ văng vẳng bên tai: “Anh cô danh phận, cũng thể để em tay trắng, chia đôi là hợp lý.”
Chia đôi… chia đôi tình yêu, chia đôi sự tin tưởng, chia đôi cả cái ngày trọng đại nhất đời con gái? , cũng đánh ghen. Bởi vì nhận , nước mắt lúc còn đáng giá bằng sự tự tôn của .
Ngay giờ lễ, trong bộ váy cưới lộng lẫy mà giờ đây trông thật nực , hít một thật sâu. sang Hoàng, ánh mắt còn chút yêu thương nào, chỉ còn sự trống rỗng và quyết tâm.
“Hoàng, đúng. Em thể để tay trắng.”
Hoàng mỉm , cứ ngỡ hiểu chuyện và chấp nhận. nụ đó nhanh chóng tắt ngấm khi thấy từ từ vén tà váy, để chỉnh sửa tiến lễ đường, mà là để…
chậm rãi bước về phía phòng đồ, cởi bỏ chiếc váy cưới trắng tinh. Thay đó, mặc chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc bích mà chuẩn cho để mặc khi về nhà chồng. Chiếc áo dài, tưởng chừng là biểu tượng của sự đoan trang, trọn vẹn, giờ trở thành trang phục của sự giải thoát.
bước , bỏ lưng ánh mắt ngỡ ngàng của Hoàng, ánh mắt tò mò của những vị khách bắt đầu mặt. một lời nào, chỉ thẳng cửa. , Hoàng đang gọi với theo, nhưng đầu .
Anh chọn , thì chọn tự tôn. sẽ về nhà… trả sính lễ. Và , đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến tiếng súng, một cuộc chiến mà nhất định thắng.