Đến khi Văn Trí Diệu đẩy khỏi phòng cấp cứu, ai nấy xúm chăm sóc ân cần.
Sau khi xác định nguyên nhân là do bánh bao, bố mới mắng:
"Mẹ! Sao bà đưa cái gì cũng cho thằng bé ăn! Suýt c.h.ế.t thì ?"
Bà nội đỏ mặt, đổ sang :
"Tại nó! Nó giành bánh! Con đẻ vô tích sự, suýt hại c.h.ế.t cháu tao!"
Mẹ cuống cuồng phủ nhận, kịp hết ăn ngay một cái tát từ bố .
Trong nhà , đàn ông là vua, phụ nữ chỉ là công cụ để đ.á.n.h đập.
phụ nữ cũng chuỗi thức ăn riêng – bà nội thể c.h.ử.i bới , còn ... ai cũng thể đánh.
lên tiếng, giả vờ rụt rè:
"Hay là… tại em trai lỡ lời x.úc p.hạ.m tiên tổ nên phạt?"
Quê tin dị đoan lắm, gia đình càng mê tín.
Quả nhiên, ai nấy biến sắc.
Mẹ xoa mặt :
"Bánh đó để bàn cúng 7 ngày trời, tao giành cực khổ mới . Không thể nào ăn vô bệnh. Chắc do Trí Diệu ăn xằng bậy nên phạt mất . Giờ tính đây?"
Cả phòng trầm mặc.
Cuối cùng, bà nội lên tiếng:
"Mai tao tìm thầy cúng đốt giấy tiền xin tổ tiên."
thêm mắm thêm muối:
"Mẹ , hồi bữa ông Lý nhà bên cũng , bảo mời thầy Từ ở thôn Phú Dương về đó!"
"Phải ! Mời thầy Từ!" – bà nội gật đầu, hiếm khi khen một câu.
cúi đầu, khẽ nhếch môi.
Kiếp vài năm , thầy Từ bắt vì đầu độc , mấy tấm bùa bà cho uống chứa kim loại nặng.
Nghĩ đến việc em sắp ăn , cảm thấy… cực kỳ phấn khích.
Tối hôm đó, Văn Trí Diệu ở bệnh viện để theo dõi. Bố với ông nội là kiểu đàn ông cổ hủ, tất nhiên chẳng ai chịu chăm bệnh.
Bà nội dặn dò vài câu với đứa cháu đích tôn xong là luôn với mấy ông , chẳng thèm ngoái đầu .
Mẹ , dịu dàng :
"Phan Nhi , ở nhà cũng cần chăm. Con xem, trong hai con thì ai nên ở chăm Trí Diệu?"
Nghe như đang bàn bạc, nhưng thực chỉ là thông báo.
lập tức tươi nhận lời:
"Con ở cũng ạ! Mẹ nhớ về mua ít t.h.u.ố.c bôi mặt nhé."
Mẹ xoa đầu đầy hài lòng:
"Con gái đúng là hiểu chuyện, thương ."
cố nén cảm giác né tránh, gượng gạo nở một nụ thật lòng.
Văn Trí Diệu nào loại dễ sống. Nó khó chịu, ngủ , cứ bắt chạy tới chạy lui lấy nước, lấy đồ.
Nửa đêm, mới chợp mắt một chút thì nó đẩy mạnh suýt nữa ngã lăn xuống đất.
dụi mắt, cáu kỉnh:
"Làm gì đấy?"
Nó lớn tiếng:
"Cô đến chăm mà còn dám ngủ? Cẩn thận mách bà nội, để bà đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ chổi như cô!"
Giọng nó mấy trong phòng đều thức giấc, ai cũng khó chịu qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tra-lai-banh-cho-em-trai-toi-de-em-lam-rang-danh-to-tong/2.html.]
vội giả vờ ấm ức:
"Em sai , đừng mách bà nội..."
"Muốn tha thì quỳ xuống dập đầu cái , thì khỏi !"
Cái điệu chua ngoa, độc địa của nó thật giống thiếu niên chút nào, trông chẳng khác gì lũ già đầu làng miệng thối.
Người nhà bên giường cạnh là một chú trung niên, thấy liền hỏi:
"Con bé, nó là gì của cháu?"
"Em trai... của cháu." lí nhí, như thể dễ bắt nạt.
Chú lập tức nổi giận :
"Giữa đêm khuya còn om sòm, bắt chị ruột quỳ xin ? Nhà dạy dỗ kiểu gì thế?"
Văn Trí Diệu nuông chiều quen , ai từng dám dạy bảo , lập tức cãi :
"Việc nhà liên quan gì ông? Ông là cái thá gì?"
"Ơ cái thằng ranh con ! Có tin tao dạy mày một bài học ?" Chú tức đến mức xắn tay áo lên như sắp tay.
Thấy bắp tay chú nổi đầy cơ bắp, Văn Trí Diệu im re. Bắt nạt mồm thôi, chứ nhà chống lưng thì nó nhát như cáy.
liền xen :
"Chú ơi, cháu xin em, nó hiểu chuyện..."
Chú thấy điều thì chỉ lườm Văn Trí Diệu thêm một cái nữa.
Mất mặt, nó tức tối trút giận , hạ giọng dọa:
"Về nhà cô cứ chờ đấy!"
Sáng hôm bà nội đến, Văn Trí Diệu lập tức kể tội .
Bà xông lên, véo mạnh thịt như xé da, đau đến mức nghiến răng trợn mắt.
né tránh, bà càng tức, c.h.ử.i um lên:
"Đồ chổi, lớn gan ? Biết né cơ đấy!"
hoảng hốt lùi thì đụng ngay một bức tường thịt. Quay đầu – là chú hôm qua.
Văn Trí Diệu thấy càng đắc ý, chỉ tay:
"Bà ơi, còn ông nữa! Hôm qua ông còn định đ.á.n.h cháu, bà đòi công bằng cho cháu!"
Bà nội vốn là “thánh ăn vạ” trong làng, lập tức gào lên:
"Ông dám bắt nạt cháu ? sống mái với ông luôn!"
Bà lao chú như hổ vồ mồi, nhưng chú nhẹ nhàng gạt tay sang bên, đụng .
Không chiếm thế thượng phong, bà lập tức bệt xuống đất lóc:
"Đánh già, đ.á.n.h trẻ con! Trời ơi còn thiên lý nữa !"
Tiếng la của bà thu hút nhiều đến xem.
Bà chảy nước mắt nước mũi mà bịa chuyện chú bắt nạt .
Chú tức đỏ mặt, giận dữ:
" nể bà già mới nhịn đấy. Còn nữa là đ.á.n.h thằng cháu bà bây giờ!"
Bà nội chĩa tay c.h.ử.i tiếp:
"Thấy , đồ du côn, mở mồm là đòi đ.á.n.h !"
Chú hiền thì hiền, nhưng cãi nên mặt đỏ bừng.
lúc một bác gái chen qua đám đông bước đến:
"Thằng Dũng thế con?"
Nhìn mặt hai giống , chắc là chú.