Lúc tôi đang bí đến nỗi chẳng nghĩ ra được gì, đành cắn răng tiếp tục làm phiền Trình Vãn, mong cô ấy cho chút ý kiến.
Nhưng Trình Vãn cái con người đó đang mải chìm đắm trong trò trêu ghẹo mập mờ với anh chàng cún con, chẳng hề đoái hoài gì tới đứa bạn thân “quá lứa nhỡ thì” hai mươi năm như tôi.
Không thể nhịn được nữa rồi. Dù chú có nhịn được, thím cũng không nhịn nổi.
Thế là một đêm nọ, sau khi “ừng ừng ực” nốc liền hai chai bia, m.á.u tôi nóng lên, liền bắt taxi phóng thẳng đến khu nhà Diệp Chu.
Rồi… tôi gan to bằng trời, bấm luôn số điện thoại của anh ấy.
Sau hai hồi chuông “tít tít”, điện thoại được bắt máy rất nhanh.
“Alô?”
“Alô… Diệp Chu.”
Diệp Chu hơi bất ngờ vì tôi lại gọi cho anh vào giờ này: “Muộn thế rồi, có chuyện gì vậy?”
Có lẽ là do gió đêm lành lạnh thổi qua, men say vừa lên đầu chưa lâu đã bị thổi tan phần nào. Tôi bỗng dưng thấy chột dạ, thậm chí còn muốn tắt máy luôn.
Nhưng mà… bốn đại lý do của người Trung Quốc không thể bỏ được — đã đến rồi, con còn nhỏ, người ta c.h.ế.t rồi, Tết nhất cả nhà vui vẻ.
Cho nên… đã đến rồi!
Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, giả vờ bình tĩnh nói: “Cái đó… có chút chuyện. Anh có thể xuống dưới một lát được không? Em đang ở dưới nhà anh.”
Vừa dứt lời, cảm giác như có một thanh kiếm Damocles treo trên đầu tôi, adrenaline trong người tăng vọt.
Diệp Chu: “?”
Tuy có hơi mù mờ không hiểu, nhưng dù sao Diệp Chu cũng chịu cho tôi mặt mũi, xuống lầu.
Trông anh như vừa mới rửa mặt xong, mặc quần dài ở nhà kiểu đơn giản và áo thun. Mái tóc phía trước còn hơi ẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu/chuong-12-tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu.html.]
Vừa nhìn thấy anh, tất cả những câu thoại tôi đã luyện tập kỹ càng trong đầu đều lập tức rối tung lên. Mãi đến khi anh bước tới trước mặt tôi, cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” tôi mới chợt hoàn hồn.
“Cái đó… dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
Diệp Chu: “?”
Trời ơi trời ạ, tôi đang nói cái gì vậy nè!
Diệp Chu hình như hơi buồn ngủ, dường như đã hết kiên nhẫn, hỏi lại: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Được rồi, đánh liều hỏi thẳng luôn cho xong! Đừng sợ.
Việt Khê, mày là giỏi nhất!
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, lấy khí thế coi c.h.ế.t như về nhà, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Chu.
Mắt anh sáng trong như ánh trăng rọi xuống tim tôi. Tôi khó khăn mấp máy môi:
“Anh… anh bây giờ có bạn gái chưa?”
Nói xong câu đó, tôi lập tức rụt đầu lại, y như con đà điểu sống lâu nhất thế giới.
Dù Diệp Chu có ngốc mấy thì với câu hỏi đến nước này cũng đủ hiểu tôi muốn nói gì tiếp theo.
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng anh vang lên, rất quen thuộc:
“Chưa có.”
Dù tôi đã lấy được thông tin chính xác từ chỗ anh Chu rồi, nhưng khi tự tai nghe anh nói ra hai chữ này, tôi vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì với kiểu “nam thần trong mộng” như Diệp Chu, nói không chừng ngủ một giấc dậy là đã bị cô gái khác cướp mất rồi.