“Ờ…”
Ngay lúc hai chúng tôi đang mắt to trừng mắt nhỏ, một cô y tá bước vào giúp tôi rút kim truyền nước, nhìn qua tình trạng của tôi rồi quay sang Diệp Chu nói:
“Bạn gái anh cơ bản không còn vấn đề gì nữa. Nếu cô ấy cảm thấy ổn thì có thể xuất viện.”
Bạn gái!!!!!!!!!
Tôi lập tức nhìn cô y tá với vẻ e thẹn, còn không quên tặng cô một ánh mắt đầy tán thưởng: “Vâng, cảm ơn chị.”
Sau đó, tôi định ngồi dậy đi vệ sinh. Ai ngờ vừa nhấc tay lên liền cảm thấy cơn đau buốt tận xương, khiến tôi bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Thấy vậy, Diệp Chu chẳng nói gì, bước tới đỡ tôi một tay.
Tôi thấy lạ, liền hỏi: “Sao em cảm thấy cả người đau ê ẩm thế?”
Nghe vậy, bàn tay đang đỡ tôi của Diệp Chu bất giác siết chặt thêm chút, vẻ mặt vô cùng khó diễn tả: “Tôi khuyên cô đừng hỏi thì hơn.”
Ô hô, mà tôi đây lại là đứa chẳng bao giờ nghe lời khuyên. Người ta càng bảo đừng làm gì, tôi lại càng thích làm cho bằng được. Thế là tôi chẳng hề để tâm mà truy hỏi tiếp: “Rốt cuộc là sao? Nói cứ úp úp mở mở.”
Ai ngờ lời kể sau đó của Diệp Chu lại trở thành một vết nhơ đen kịt trong cuộc đời tôi, chỉ sau vụ “Bến tàu Loan Tử” năm nào!!!
Theo lời Diệp Chu kể, mọi chuyện diễn ra như sau:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu/chuong-10-tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu.html.]
Sau khi anh Chu về trước, Diệp Chu chủ động đưa tôi về nhà. Nhưng còn chưa kịp lên xe, tôi đã như thể bị phê thuốc, đầu nhẹ bẫng, chân như không còn sức, cả người mềm nhũn nhào thẳng vào lòng Diệp Chu.
Diệp Chu tưởng tôi lại đang bày trò gì quái đản, mặt đen như đ.í.t nồi, lạnh lùng đẩy tôi ra. Kết quả suýt tí nữa đẩy tôi ngã bổ nhào ăn cát. Cảm thấy có gì đó không ổn, anh vội vàng bế bổng tôi lên, không chút thương hoa tiếc ngọc mà vứt thẳng tôi vào xe.
!!!!!!!!!
Nghe đến đây, tôi đau đớn không thôi—Diệp Chu chủ động bế công chúa đấy nhé! Mà tôi lại chẳng nhớ gì cả! Thật là thiệt to quá đi!!!
Thế nhưng nỗi tiếc nuối chưa kéo dài được bao lâu thì tôi đã lập tức… chẳng còn muốn tiếc nữa rồi.
Bởi vì Diệp Chu nói, sau đó tôi như thể bị điên, giang rộng hai tay trong xe bay tới bay lui như con bướm lạc, miệng thì chu lên không ngừng mổ mổ vào không khí.
Là người từng trải đủ kiểu như Diệp Chu, lúc đó cũng bị tôi dọa cho sững người không thốt nên lời.
Nếu phải dùng một câu để hình dung cảm xúc của Diệp Chu lúc ấy, tôi đoán chắc chắn là:
“Trời đất quỷ thần ơi, cái quái gì đây???”
Thì ra tôi ăn nấm độc xong bị ảo giác, còn tưởng mình là một chú chim gõ kiến cần cù chăm chỉ.
Nghe tới đây, tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng vô tình liếc sang Diệp Chu, tôi lại thấy sắc mặt anh có chút kỳ lạ. Không thể diễn tả rõ là cảm giác gì, nhưng cứ thấy sai sai ở đâu đó.
Thế nhưng khi cảm xúc xấu hổ lên tới đỉnh điểm theo từng lời kể của Diệp Chu, tôi cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà đi soi xét kỹ càng ánh mắt anh… mà cũng tiện thể bỏ qua luôn đôi tai đang dần đỏ ửng của anh.