Dưới chân núi Lăng Tiêu một quán rượu tên Thanh Phong.
Tên tao nhã, thanh sạch, thuần phong mỹ tục…
bước cửa, .
Bởi vì mùi rượu mạnh đập thẳng mặt như một cái tát đầy chân tình.
Tịch Trần nghiêng đầu bảng hiệu:
— Tên quán là “Thanh Phong”. Sao trong chút thanh phong nào?
Ta đáp:
— Vì đặt tên quán là gã thích màu.
— Xong chỉ góc tường.
— Nhìn , gã đó đang đó.
Một lão say đang ngủ gục ghế, miệng ngáy như sấm, tay ôm vò rượu, hai chân thì giấu … bàn khác.
Tinh Vũ khẽ kéo tay áo sư :
— Sư … … sợ…
Ta chỉnh lời giùm :
— Sợ gì? Mùi rượu mạnh á? Hay sợ đối tượng xem mắt trai quá tim đập c.h.ế.t luôn?
Tinh Vũ che mặt, giọng run run hổ kiểu diễn tuồng:
— Tỷ tỷ… tỷ … … chắc thích mà…
Ta nhún vai:
— Ừ, chắc thích . chắc chắn sẽ thích . Muội là kiểu là gây họa cả đời.
Tinh Vũ: “…”
Tịch Trần hỏi thẳng—y như tính :
— Nếu đối phương thích Tinh Vũ, Vân Lạc gì?
Ta vỗ vai :
— Đơn giản. Ta kéo quán, nhét chum muối dưa.
Tinh Vũ: “!!!”
Tông chủ đối tượng xem mắt của đang ở bàn ba.
Ta đảo mắt một vòng.
Quán rượu đông nghịt.
— Bàn ba ? — hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị từ đầu đến chân, nheo mắt như soi xem đ.á.n.h .
— Bàn ba là bàn trong góc… chỗ một công t.ử áo trắng như thần tiên… Ai cũng uống thêm ba bát nữa…
Ta:
— Ồ… lắm hả?
Tiểu nhị gật đầu như gà mổ thóc:
— Đẹp tới mức hôm nay bảy vị cô nương bàn khác mà cứ ngó sang…
— Xong chỉ về hướng bếp.
— Thậm chí bà chủ quán cũng đang ngó kìa.
Mắt sáng lên.
— Đẹp như thế… thì thể nào là đối tượng của .
— Ta khoanh tay tự tin.
— Ta là mệnh chổi, tuyệt đối phúc gặp mỹ nam vô duyên vô cớ.
phận như đang nóc nhà hét mặt :
“CỨ CHỜ ĐI. SÉT CHUẨN BỊ GIÁNG.”
Ta tới bàn ba.
Và hình.
Ngồi đó là một thanh niên áo trắng, tóc đen thả nhẹ, mắt như nước mùa thu, dáng tĩnh lặng nhưng khí thế như núi cao mây phủ.
Giữa quán rượu xô bồ, giống một bức họa đặt nhầm chỗ.
Hắn ngước lên .
Ta lập tức…
trật nhịp tim một nhịp.
Chỉ một nhịp thôi! Một nhịp là bình thường! Mà bình thường cũng ai !
Hắn mỉm nhẹ — nụ ôn hòa như gió xuân bên hồ.
Ta hít một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-mon-nay-chi-co-ta-giu-le-nghia/chuong-2-quan-ruou-thanh-phong-va-moi-ban-la-mot-cai-bay.html.]
Đây mỹ nam.
Đây là đại họa cấp thiên hạ.
Đẹp tới mức quăng khăn chạy về tông môn.
Ta còn đang phân tích xem nên bỏ chạy giả c.h.ế.t thì Tinh Vũ sụp xuống bên cạnh , giọng trong trẻo:
— Công tử… hẳn là tới để… xem mắt tỷ tỷ đúng ~?
Ta trợn mắt:
— Ê!?
Tinh Vũ còn nghiêng , khẽ chống cằm, mỉm cực ngọt:
— Tỷ tỷ … tính tình mạnh… thô… dữ… …
Ta vỗ bàn:
— Muội liệt kê hết ba trăm cái “” của ?!
Tinh Vũ ngoan như hoa mai tuyết:
— Muội chỉ thành thật thôi mà…
Công t.ử áo trắng chúng , ánh mắt ôn hòa, bối rối cũng khó xử.
Hắn giọng nhẹ:
— Tại hạ tên Kinh Vân.
— Chậm rãi nâng chén.
— Hôm nay đến đây… là để gặp cả ba vị.
Ba chúng đồng thanh:
— HẢ?
Kinh Vân đặt chén xuống, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:
— Vì ai là dự định kết hôn.
— Nụ cong cong.
— Nên xem thử… hợp duyên nhất.
Ta c.h.ế.t lặng.
Tinh Vũ giả vờ c.h.ế.t.
Tịch Trần hiểu theo nghĩa đen, hỏi thẳng:
— Ý ngươi chọn vợ?
Ta đập đầu bàn “cộp!”:
— Sư ơi… đừng trắng trợn như thế!!
Tinh Vũ lập tức chỉnh tóc, dịu dàng:
— Công tử… …?
Ta véo eo bàn.
Muội giật bắn, suýt hét nhưng cố nuốt họng.
Kinh Vân hai chúng , hình như thích thú:
— Hai vị hình như… quan hệ ?
Ta lạnh:
— Quan hệ . Mỗi ngày đều g.i.ế.c một cho đỡ ngứa tay.
Tinh Vũ sang công tử, nước mắt lưng tròng:
— Công tử… thấy … tỷ tỷ dữ lắm… chẳng ai chịu nổi…
Ta đoán đúng.
Ngay khoảnh khắc đó…
Kinh Vân bật .
Mà … một cái đủ sức khiến cả quán rượu im phăng phắc.
Hắn :
— Ta thích chịu nổi nhất.
— Mắt thẳng .
— Là cô.
Ta: “…”
Tinh Vũ: “…”
Tịch Trần: “…”
Cả quán rượu: “Ủa??”
Và thế là…
đại họa cố trốn mười tám năm qua… tự tìm đến mặt .