Tất cả những cuộc gặp gỡ, yêu thương, lưu lại trên đời này đều là do nhân duyên sắp đặt. Ta không thể thay đổi gì, chỉ có thể học cách đón nhận nó. Duyên đến rồi lại đi, duyên mỏng, duyên sâu vốn dĩ đã được an bài. Không phải cuộc gặp gỡ nào cũng thành yêu đương, không phải cuộc tình nào rồi cũng có thể bên nhau mãi mãi...
Có một loại tình yêu, được gọi là “không thể bên nhau”, rõ ràng là vẫn yêu nhưng chẳng còn chung một lối nữa. Nhưng nếu đã là tình cảm ở trong lòng thì làm sao mà quên được? Tình yêu mà dang dở ấy đôi khi cứ dai dẳng, bám theo ta cả một đời.
Ngân hà lấp lánh
Rõ ràng là mình không thể bên nhau nhưng cũng không thể quên được nhau, tình cảm ấy cứ dày vò, bóng lưng ấy cứ cô quạnh, mối tình nặng trĩu mãi trong tim.
Nhưng dù có nhớ nhung cũng không dám làm phiền, bởi không có danh phận, cũng chẳng có lý do chính đáng. Bởi sự xuất hiện của bản thân có thể gây bất ngờ hay rắc rối không đáng có cho đối phương, lại đành phải gói kín những suy nghĩ của mình, một mình nhớ lại quá khứ, đắm chìm trong kí ức..."thì ra đã có một thời bản thân ngây thơ, chân thành đến vậy..."
Đều nói: “Thà nhớ nhau còn hơn gặp nhau” Vì không thể có kết quả nên đành để lại điều tốt đẹp là nỗi nhớ, đây cũng là niềm an ủi tốt nhất cho cả hai rồi.
Cho dù mọi thứ đã là dĩ vãng, cũng khó có thể đem quá khứ hoàn toàn quên hết đi. Người đó vẫn luôn là một lưu luyến tồn tại trong tâm trí của bạn.
Người ta đều nói: “Yêu thì dễ nhưng buông thì khó” Đó là sự thật, một khi đã yêu thì không thể buông tay. Chúng ta chỉ yêu nhau một vài năm ngắn ngủi, nhưng để quên đi nhau phải cần vài năm,... thậm chí ghim sâu cả một đời.
Người đó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong tâm trí của bạn, giọng nói đó sẽ văng vẳng bên tai, quá khứ cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, kí ức vẫn còn tươi nguyên, ngay cả trái tim đập rộn ràng vẫn còn đó.
Rõ ràng là không có liên lạc, không có giao điểm nhưng tình yêu vẫn không thể cắt đứt, vẫn luôn day dứt chẳng ngừng ...
Nếu như chỉ có duyên mà không có phận, không thể cưỡng cầu, thì thôi ... chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận và đối mặt với nó. Cho dù trong lòng có miễn cưỡng, cũng có chút không muốn, nhưng sẽ không ép buộc. Đúng như lời nhà Phật nói: “Mệnh lý hữu thời chung thi hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu- 命里有时终须有, 命里无时莫强求" (tạm dịch “Khi điều gì đã được sắp đặt, nó sẽ đến đúng thời điểm. Nếu có điều gì không được sắp đặt, không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?) Mặc dù tôi không thể quên đi và mặc dù tôi vẫn nhớ đến, thì tôi cũng không muốn làm phiền cuộc sống của người khác. Giấu đi hết những yêu thương, những tâm tư trong lòng, để mong thời gian có thể từ từ cuốn đi tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/33-rat-nho-nhung-chang-dam-lam-phien.html.]
Mong bạn có thể sống một đời không lo lắng, hạnh phúc, người bên cạnh bạn sau này có thể yêu bạn sâu đậm, cho bạn những gì đẹp đẽ nhất như tôi đã từng...
Lời chúc phúc trở thành cách thể hiện tình yêu duy nhất. Tôi chỉ hy vọng rằng bạn có thể sống tốt hơn!
Từ lúc buông tay, đã định sẵn kiếp này chỉ có thể trở thành những người xa lạ từng thân thuộc nhất của nhau, dù tình sâu đậm. Từ từ, trong thế giới của hai người sẽ tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua, không thể tiến lại gần,.. rồi rẽ hướng sang hai lộ trình rất khác.
Nhớ, tuy đau lòng, nhưng cũng là cái kết đẹp nhất.
Trương Ái Linh từng viết trong "Love in a Fallen City", rằng: "Sinh ra trên đời này, không có cảm xúc nào là không đầy lỗ hổng". Đúng vậy, bản thân mối quan hệ là một sự tồn tại khó khăn, và cuối cùng những lỗ hổng trong đó sẽ làm mục ruỗng con tim... để lại toàn là đau đớn....
Cuối cùng... chỉ còn lại những nỗi nhớ ... mà chẳng biết ngày nào nguôi...