TÔI VÌ ANH MÀ KHÔNG UỐNG CANH MẠNH BÀ - Chap 3

Cập nhật lúc: 2025-08-18 14:24:39
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

Sau , khi bước chân Đại học A, Ngụy Thành Phong thi đỗ Học viện Điện ảnh bên cạnh, thường xuyên đến tìm .

Hôm là tuần đầu tiên nhập học, trường vẫn khai giảng, Ngụy Thành Phong đến ký túc xá tìm .

“Lâu gặp.” vẫy tay chào, trong lòng giấu niềm vui dâng trào.

Anh đưa một chiếc vòng tay gắn hình ngôi , tự tay đeo cổ tay .

“Thích ?” Anh chăm chú, tai đỏ lên vì ngại.

“Thích. Thích lắm .” Chiếc ngôi pha lê lấp lánh ánh bạc ánh đèn đường, lóng lánh như trời, tỏa sáng giữa gió đêm mùa Hạ.

Chúng cùng tản bộ trong khuôn viên Đại học A, trông chẳng khác nào một đôi đang hẹn hò.

“Cậu hôm đó… ? gọi mà .”

“Vì… thấy thích đang với một cô gái khác. Mình thấy buồn lắm.”

Anh đột ngột dừng . cũng theo.

“Thế còn thích đó ?”

vô thức gật đầu, khổ.

“Nhất định ?”

cau mày, hiểu câu hỏi đó.

“Nhất định thích ?” Anh chằm chằm , như thể xuyên qua suy nghĩ trong đầu .

suýt tưởng rằng - .

Ai mà chẳng thể buông, chẳng kết quả vẫn thể ngừng nhớ nhung. Ai mà chẳng ?

mắt . Khoảnh khắc đó, như cuốn ranh giới giữa rõ ràng và mơ hồ, giữa hy vọng và tuyệt vọng.

“Phải, nhất định đó.” Nghe xong, như rút hết khí lực, ngây lâu, gì.

Lẽ nào… thích khiến khó xử đến ?

“Xin .” khẽ , cố kiềm nước mắt để rơi xuống.

bước nhanh về phía - để thấy.

Trạm Én Đêm

Gió đêm mùa Thu lẫn tiếng xào xạc lá cây, đúng lúc giờ tan học, sân trường trở nên hỗn loạn với tiếng xe cộ, chuông reo, còi vang…

“Chẳng lẽ… thể là ?” Giọng loáng thoáng truyền đến, mơ hồ như gió thoảng, rõ.

lau nước mắt, đầu , đợi bước về phía .

Rất nhanh, bắt kịp.

“Vừa ?”

“Không gì.”

Quả nhiên… là nhầm .

Từ hôm đó, chúng dần dần ít liên lạc. Sau , khi chạy khắp nơi chữa b ệ n h, điện thoại cũ cũng dần còn dùng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-vi-anh-ma-khong-uong-canh-manh-ba/chap-3.html.]

8.

từng nghĩ… sẽ gặp Ngụy Thành Phong theo cách như .

Khi đến thành phố C, và Hà Tuế Tuế mở một tiệm hoa nhỏ.

chỉ mong kiếp trồng hoa, kiếp thật xinh .

Không chỉ mong dung mạo rực rỡ chói mắt, mà còn hy vọng một cơ thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

, khi đang trong sân cắm hoa, thì gặp Ngụy Thành Phong.

Anh đang phim gần đó, còn thì tình cờ nhận đơn đặt hoa từ đoàn phim - bó hoa mà sẽ dùng để tỏ tình với nữ chính.

Lúc đó là chiều muộn, gió mát hiu hiu. Anh , dáng vẻ lồng hình ảnh trai năm xưa, trùng khớp đến kỳ lạ.

“Đây là bó hồng đỏ các đặt. Chúc đoàn phim thuận lợi.” cưỡi chiếc xe điện nhỏ, giao hoa cho nhân viên chuẩn rời .

“Muốn uống tách nóng ?” Một chị trong đoàn phim thấy lạnh đến đỏ cả mũi, liền giúp chỉnh khăn quàng cổ, dịu dàng mời.

cũng khách sáo, chiếc xe chuyên dụng truyền thuyết .

Bên trong xe rộng rãi, mang theo hương thơm nhè nhẹ, cổ điển và yên bình. Chị đưa cho một ly gừng, bảo chậm rãi mà uống.

Chúng trò chuyện một lúc. Thấy đoàn sắp tan ca, vội vàng dậy chào tạm biệt.

Không ngờ… đụng Ngụy Thành Phong.

Anh ngẩn , đó là vẻ vui mừng rõ rệt.

ngây , chợt ôm chặt. định đưa tay ôm , nhưng cảm thấy thích hợp, nên đành buông xuống, gì cả.

“Lâu gặp.” thấy .

dùng cách nào, từ ngữ nào để diễn tả nổi một phần mười cảm xúc đang cuộn trào trong lòng . Chỉ , trái tim đang đập loạn nhịp.

9.

Chúng cùng bước dọc theo con phố dài, như thể thời gian từng trôi.

tìm cách để liên lạc với , nhưng tài nào gọi .” Ngồi ghế dài ven đường, Ngụy Thành Phong , như mang cả bụng uất ức, ánh mắt u oán đầy trách móc.

Ánh mắt khiến trong dấy lên một cảm giác tội khó thành lời, như thể… điều gì đó với .

“Tìm để gì?” ngập ngừng hỏi.

Anh trả lời mà hỏi ngược : “Cậu đoạt giải Kim Biểu ?”

gật đầu: “Mình thấy . Cậu giỏi, thành công.”

“Vậy… với ?” Anh chăm chú, xổm mặt , trong mắt là một mảnh cảm xúc dâng trào.

“… Mình thật quên mất chúc mừng .” gượng , lảng tránh bằng cách lên.

“Cậu thể… cho một cơ hội ? Bởi vì thích .”

lặng : “Tại ?”

Anh như đang tự khẳng định , cũng như đang cố thuyết phục , nhấn từng chữ rõ ràng: “Người thích, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là .”

Khoảnh khắc , như cảm thấy cả thế giới đều đang nhảy nhót, chỉ yên bất động, sáng rực giữa khung hình ký ức.

Thì … giấc mơ đẽ của , hề xa vời. 

Loading...