“Sau này có chuyện vui, ta sẽ mua loại này ăn nhé?”
Ngay sau đó.
Tạ Phỉ Minh nhẹ siết tay tôi.
Anh đáp nhỏ.
“Được.”
19
Quả nhiên, một thời gian sau, Tạ Phỉ Minh ngừng tìm việc.
Sau mấy lần phỏng vấn thất bại, anh bắt đầu ru rú trong nhà trọ.
Dĩ nhiên, không hẳn ăn không ngồi chơi.
Anh lo dọn dẹp, nấu cơm.
Nhưng phần lớn thời gian
Anh ngồi trên sofa cầm điện thoại.
Không biết làm gì.
Một ngày, hai ngày. Ba, bốn ngày.
Tôi vẫn chưa thấy nóng ruột.
Nhưng hệ thống đã giục.
“Ký chủ! Anh ta thật sự bỏ cuộc rồi sao?”
“Sao cô bình tĩnh vậy? Nhiệm vụ đâu rồi?”
“Nếu anh ta nghèo kiết xác cả đời, chúng ta moi tiền kiểu gì? Mục tiêu ban đầu đâu rồi?”
…
Thực sự tôi mệt vì hệ thống quấy rầy.
Tôi ngoáy tai, ho nhẹ.
“Bởi vì.”
“Dù có dùng mấy cái bạt tai ép anh ta cố gắng, nhưng rốt cuộc quyết định từ bỏ hay tiếp tục…”
“Vẫn từ chính anh ta.”
Như thí sinh thi cử.
Phụ huynh, giáo viên có thể nhắc đi nhắc lại.
Nhưng động lực làm nên người xuất sắc là ở bản thân học sinh.
Còn Tạ Phỉ Minh…
Tôi tin anh.
Tôi tin anh có thể tự mình vượt qua.
20
Năm ngày sau, Tạ Phỉ Minh cuối cùng cũng rời nhà.
Lúc đó tôi đang chơi game trong phòng ngủ.
Vô tình nhìn sang.
Thấy anh đứng cửa, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Hôm nay anh mặc bộ vest cha để lại, chỉnh tề chỉn chu.
Trong tay cầm tập tài liệu.
Có vẻ đã xem đi xem lại nhiều lần, mép giấy hơi cong.
Anh nhẹ gọi tên tôi.
“Diệp Mộng Ninh.”
Tôi lơ đãng đáp.
Chơi xong ván game, chậm rãi ngước lên, cố tỏ ra rất ngạc nhiên.
Mắt co rút, hét lên.
“Oa, chồng yêu! Chuyện gì vậy?”
“Sao anh ăn mặc thế? Định bỏ nhà đi bụi à?”
…
Tạ Phỉ Minh mím môi.
Anh lắc đầu nhẹ.
Rồi im lặng.
Như hạ quyết tâm, hít sâu.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, A Ninh.”
“Em nói đúng, tôi không thể tiếp tục thế này nữa—”
“Tôi vẫn còn có em, không thể để em gánh cả đời, không thể cứ vô dụng để em chăm mãi.”
Anh cúi nhìn tài liệu trên tay, nói chậm rãi.
“Tôi sẽ thử khởi nghiệp lại.”
“Lập kế hoạch, tìm vốn, từng bước làm lại từ con số không…”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kiên định.
“A Ninh.”
“Em tin tôi chứ?”
“Tôi sẽ không làm em thất vọng.”
Tôi đặt điện thoại, bước xuống giường.
Kiễng chân ôm chặt anh.
“Được.”
“Em tin anh.”
21
Tạ Phỉ Minh không làm tôi thất vọng.
Cũng không làm chính mình thất vọng.
Hai năm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-ac-doc/chuong-6-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-ac-doc.html.]
Anh thực sự trở lại.
Một lần nữa góp mặt trong giới kinh doanh.
Một lần nữa là cái tên được bàn tán trên thị trường.
Có phần nhờ hào quang nam chính.
Nhưng quan trọng hơn là nỗ lực anh bỏ ra.
Tôi chưa từng gặp người nào kiên trì, làm việc không ngừng nghỉ như anh.
Mỗi ngày ngủ chỉ bốn, năm tiếng.
Từng bước gặp nhà đầu tư, giành các cơ hội hợp tác…
Anh có nhiều đối thủ.
Nhưng cũng không ít người bị sự chân thành thuyết phục, cho anh cơ hội.
Dùng vốn không nhiều.
Từng chút một, anh lấy lại tòa nhà công ty xưa.
Từ đáy vực, từng bước vươn lên.
Cũng nhờ vậy mà tâm trạng anh không còn nặng nề.
Quan hệ chúng tôi cũng thân thiết hơn—
Anh thường dính lấy tôi.
Bất kể trưa hay tối, luôn về nhà.
Tự lo nấu nướng, dọn dẹp.
Thói quen sạch sẽ đến mức không thuê giúp việc, không biết học ai.
Ban đầu công ty cần nhiều vốn, hầu hết tiền anh dồn phát triển.
Sau khi doanh nghiệp ổn định.
Tạ Phỉ Minh trở nên giàu có.
Không cần tôi nhắc.
Anh chủ động mua túi xách, trang sức gửi về cho tôi chọn.
Mua hai chiếc xe sang, một căn biệt thự, đều đứng tên tôi.
Thẻ ngân hàng tôi giữ.
Lương anh chuyển vào đó, mỗi tháng chỉ để lại vài ngàn tiêu vặt.
Tích góp hai năm, số dư lên tới ba mươi triệu…
Rồi.
Một ngày bình thường.
Anh tan làm, dắt tay tôi đi dạo.
Lấy từ túi ra hộp nhung đỏ.
Nhìn tôi.
Từng chữ từng chữ nghiêm túc.
“Vợ yêu.”
“Tất cả tiền trong thẻ là sính lễ anh đưa cho em. Vậy…"
“Chúng ta có thể kết hôn được chưa?”
22
Tạ Phỉ Minh dường như đã quen gọi tôi là ‘vợ’—
Ba mươi triệu.
Gấp trăm lần ba mươi vạn sính lễ tôi từng đề cập.
Nhưng.
Chuyện này… liệu có thể đồng ý không?
Đầu tôi như nổ tung, hoàn toàn choáng váng.
Tất cả sính lễ, túi xách, hàng hiệu… đều do tôi nhồi vào đầu anh từng ngày.
Giờ đi đến bước này.
Tôi còn cớ gì từ chối?
Chẳng lẽ nói thẳng rằng tất cả chỉ là lừa dối, nên không thể cưới nhau?
Ngay lập tức.
Tiếng hệ thống vang bên tai tôi.
“Ký chủ!”
“Chuẩn bị sẵn sàng, nữ chính sắp trở lại!”
“Diệp Mộng Ninh!”
“Chính là Diệp Mộng Ninh thật!”
23
Gì cơ?
Tay tôi vốn đã đưa lên, gần nhận nhẫn rồi.
Nhưng câu nói ấy khiến tôi đứng hình.
Chậm rãi rút tay lại.
—Nữ chính thật sao.
Không phủ nhận.
Tạ Phỉ Minh đối xử với tôi quá tốt.
Ngày nào cũng gọi vợ ơi, A Ninh ơi hoài.
Lúc nào tôi cũng tưởng mình là cháu gái họ Diệp thật.
Nhưng giờ.
Cuối cùng cũng đến lúc trả anh về đúng vị trí.
Hệ thống khẽ ho khan, giọng áy náy.
“Xin lỗi, ký chủ.”