Cốt truyện sẽ hoàn toàn sụp đổ, không thể cứu vãn.
Tôi phát điên mất.
Không suy nghĩ gì thêm, ngay giây kế tiếp.
Tôi dốc hết tốc lực chạy tới.
Như cơn gió, ôm lấy eo Tạ Phỉ Minh.
Dùng hết sức kéo anh khỏi lan can—
Nam chính chìm trong đau khổ không kịp đề phòng.
Anh bị tôi kéo ngã ra sau, cả hai cùng lăn xuống mặt đất.
Anh nhìn tôi chăm chăm, sững sốt.
Một lúc sau mới tỉnh ngộ.
Lắc đầu, cười đau đớn.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Nhưng tôi thực sự không muốn tiếp tục sống.”
“Cuộc đời quá nhọc nhằn, chúng ta chỉ là bèo nước trôi qua nhau mà thôi.”
“Đợi cô đi rồi, tôi vẫn sẽ—”
Tôi cắt ngang lời anh.
“Anh còn định c.h.ế.t sao?”
Nếu là Diệp Mộng Ninh thực sự, cô ấy sẽ dịu dàng, kiên nhẫn, nhẹ nhàng an ủi anh.
Sưởi ấm trái tim đã rơi xuống vực sâu của Tạ Phỉ Minh—
Nhưng tôi không phải cô ấy.
Tôi không thể cướp đất diễn của nữ chính.
Theo bản năng, tôi lật người, ngồi lên người anh ta, giơ tay tát một cái.
“Anh dám c.h.ế.t à?”
“Anh biết tôi là ai không?”
“Tôi sắp cưới anh đấy!”
“Đứng dậy ngay cho tôi! Sính lễ còn chưa đưa mà đã định c.h.ế.t rồi à?”
—Tạ Phỉ Minh rõ ràng bị tôi tát cho ngơ ngác.
Cũng phải thôi.
Bỗng từ trên trời rơi xuống người đè lên người anh, lại còn tuyên bố là hôn thê.
Đổi ai cũng sợ.
Dù làm tổng tài nhiều năm, tính anh vẫn điềm đạm.
Bị tôi tát cũng không nổi giận, chỉ lắc đầu.
“Cô nhận nhầm người rồi?”
Tiếp đó, tôi lại tát anh ta thêm một cái vào má trái.
“Nói láo, làm sao tôi nhận nhầm được?”
“Anh là Tạ Phỉ Minh.”
“Cha anh là Tạ Thịnh Quốc.”
“Ông nội anh là Tạ Khai Văn, từng kết nghĩa huynh đệ với ông nội tôi – Diệp Thanh Vân, và hôn ước được lập từ thời ở thôn Diệp Gia.”
Tôi thở hổn hển như b.ắ.n s.ú.n.g máy liên tục.
“Cả thôn đều nói nhà họ Tạ phát đạt, anh đang mở công ty ở thành phố lớn, ở biệt thự, làm tổng tài.”
“Anh không thể vô tâm từ chối hôn ước này.”
“Sau này tôi sẽ là phu nhân tổng tài!”
Tạ Phỉ Minh xoa xoa mặt đỏ rộp.
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy.
Nhìn tôi lâu, cuối cùng nhớ ra điều gì.
“Diệp Mộng Ninh… đúng không?”
“Ông nội tôi có đề cập chuyện đó.”
“Nhưng mà.”
“Nhà họ Tạ đã phá sản, tôi không còn là Tạ Phỉ Minh ngày xưa nữa. Cuộc sống cô muốn, tôi không làm được.”
“Hôn ước của chúng ta, coi như…”
Anh định nói là hủy bỏ.
Nhưng tôi tuyệt đối không để điều đó thoát khỏi miệng anh.
Ai biết được, nếu hủy hôn, có khi anh sẽ nhân lúc tôi không chú ý, quay người nhảy khỏi sân thượng luôn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-ac-doc/chuong-2-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-ac-doc.html.]
Tôi lao tới, túm cổ áo anh.
Hung hăng, dữ dằn, nghiến răng.
Cố gắng tái hiện hình ảnh nữ phụ độc ác.
Hét lên điên cuồng.
“Ý gì đây? Anh muốn bỏ rơi tôi sao?”
“Anh đúng là tên đàn ông bạc tình!”
“Cả thôn biết tôi – Diệp Mộng Ninh đến thành phố gả vào hào môn, giờ anh hủy hôn sao tôi còn mặt mũi với người khác?”
“Tôi đi c.h.ế.t đây!”
Nói đến đó, ngay cả tôi cũng thấy xúc động.
Tôi lập tức hất tay anh ra, chạy thẳng về mép sân thượng.
Vừa chạy vừa hét to.
“Mất mặt c.h.ế.t mất, tôi bị cả đời bỏ rơi rồi!”
“Mọi người ơi, tới xem này, tên đàn ông cặn bã kia!”
“Tôi không sống nữa!”
“Đừng ai cản tôi!”
Tạ Phỉ Minh chưa từng gặp tình huống như vậy.
Anh chỉ đứng bàng hoàng một lúc.
Nhưng giây kế tiếp, phản xạ vượt qua lý trí—
Anh lao tới.
Ôm chặt eo tôi.
Dùng hết sức kéo tôi lại.
Giọng run run.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc.”
“Tôi… tôi cưới cô được rồi, cô đừng tự tử.”
—Nam chính ơi, anh thua vì quá tốt bụng, quá dịu dàng đấy.
Rõ ràng anh không muốn sống nữa, thế mà vẫn không thể dửng dưng trước khổ đau người khác.
Tôi khẽ nhếch môi, lén nở nụ cười mãn nguyện.
Chậm rãi, để anh ôm tôi xuống.
Dựa sát vào người anh.
Tự nhiên như đã quen từ lâu, khoác tay Tạ Phỉ Minh.
Lặng lẽ dẫn anh về phía cầu thang sân thượng.
“Anh giác ngộ vậy là tốt rồi.”
“Nói cho anh biết, tôi là hoa khôi thôn, người theo đuổi tôi không ít đâu… Ở bên tôi, anh chẳng thiệt thòi gì.”
“Hơn nữa sính lễ tôi cũng không làm khó.”
“Chỉ cần ba mươi vạn thôi, ba mươi vạn là đủ!”
Tạ Phỉ Minh đột nhiên ngẩng đầu.
Nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền…”
Tôi vẫy tay, cắt lời thẳng thừng.
“Không có tiền thì ghi nợ, dù sao cũng không thể miễn phí.”
Tôi tiến sát, dán cổ vào anh.
Ép giọng, mặt dày làm nũng.
“Anh yêu à~”
“Anh cũng không muốn tôi bị người ta cười vì thiếu sính lễ chứ?”
“Tôi mong manh lắm, nếu anh không đối xử tốt, tôi sẽ nhảy lầu đấy~”
Tạ Phỉ Minh im lặng.
Chính xác hơn, sau hàng loạt biến cố từ phá sản đến ý định tự tử, anh kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, không còn sức tranh luận.
Vị tổng tài ngày nào giờ trắng tay.
Tài sản đã được thanh lý sạch.
Tiền mặt trong túi chỉ còn sáu trăm tệ.
Không nhà để về, không nơi nương náu.
Bất đắc dĩ,
Anh chỉ có thể theo tôi về chỗ tôi ở—