Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Trèo Lên Giường Của Ông Trùm - Chương 5: Tôi Trèo Lên Giường Của Ông Trùm

Cập nhật lúc: 2025-06-15 07:07:09
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ nói tôi là người phụ nữ giữ bên anh lâu nhất.

Tôi chỉ cười trong lòng.

Tôi ư?

Mục Kiêu là con cưng trời ban, giỏi giang mọi mặt.

Xung quanh anh có bao người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, học thức cao, gia thế hơn tôi gấp bội đều muốn lao vào.

Chẳng lẽ anh không có người khác bên cạnh?

Vậy còn Mạnh Vân?

Hai giờ sau, xe chậm rãi vào biệt thự.

Xuống xe, tôi thấy Mạnh Vân đứng đợi ở cửa.

Cô ta thấy Mục Kiêu thì vui mừng chạy lại, nhưng khi thấy tôi bên cạnh, sắc mặt lập tức đổi.

“A Kiêu, cô ấy…”

Mục Kiêu không trả lời mà hỏi ngược:

“Cô làm gì ở đây?”

Tôi nhìn anh, rõ ràng hôm qua còn dịu dàng, hôm nay đã lạnh nhạt thế này.

Mạnh Vân thoáng lúng túng, cố mỉm cười giơ hộp cơm trong tay:

“Tối qua em học nấu canh với dì Trương, sáng nay nấu xong liền mang đến cho anh.”

Mục Kiêu kéo tôi đi vòng qua cô:

“Mang về đi, tôi không uống.”

Tôi ở biệt thự suốt nửa tháng.

Trong suốt đó, phần lớn thời gian chỉ thấy người giúp việc, nghe nói Mục Kiêu bận dự án khó khăn, thường xuyên vắng nhà.

Mặc dù đã ở đây nửa tháng, tôi gặp anh không đủ đếm trên đầu ngón tay.

Một buổi tối, sau bữa ăn, tôi định lên lầu thì Mạnh Vân đến.

Vừa bước vào, cô ta tát tôi một cái.

Tôi không do dự đáp trả ngay.

Mạnh Vân ôm mặt, mắt mở to đầy kinh ngạc, rồi hét lên:

“Cô dám đánh tôi?”

Tôi điềm tĩnh:

“Người ta vô cớ đánh tôi, tôi phải đánh lại.”

Mặt cô ta méo mó vì tức giận, giơ tay định đánh tiếp, tôi nhanh chóng bắt lấy và đẩy ngã cô ta xuống đất.

Cô ta phát điên, vừa ngã vừa hét:

“Đồ đê tiện! Tất cả là tại cô, nếu không có cô, A Kiêu đã không từ chối liên hôn của bố mẹ tôi ngay trước mặt mọi người.”

“Cô sao không c.h.ế.t với người mẹ bất hạnh của mình đi?”

“Loại đê tiện như cô chắc từng ngủ với không ít đàn ông. Mục Kiêu vì một con đàn bà bán thân như cô mà rẽ lối với tôi sao? Cô dựa vào đâu?”

Tôi sững người.

Mục Kiêu từ chối liên hôn với Mạnh Vân?

Cô ta lại định nổi điên thêm, tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng đầy mỉa mai:

“Mục Kiêu từ chối cô, thì cô nên hỏi anh ấy, tìm tôi có ích gì?”

“Nếu không là do cô, anh ấy đã không từ chối tôi!” Cô ta hét to.

Tôi thật sự không hiểu Mạnh Vân nghĩ gì. Cô ta tài giỏi, gia thế hiển hách, tại sao cố chấp với người không tình cảm?

Mục Kiêu là món ngon trên bàn tiệc sao?

“Mạnh tiểu thư, cô nên hỏi Mục Kiêu, không phải tìm tôi.”

Tối hôm đó, hiếm hoi anh về ăn tối.

Sau bữa, tôi lên lầu hỏi anh:

“Khi nào anh chịu thả tôi đi?”

Mục Kiêu liếc tôi, lặp lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-treo-len-giuong-cua-ong-trum/chuong-5-toi-treo-len-giuong-cua-ong-trum.html.]

“Thả em đi?”

Cách nói đó làm tôi phiền, buột miệng:

“Mục Kiêu, trong mắt anh chúng ta là gì? Bao nuôi hay bạn tình?”

“Giờ anh đưa tôi về, lại từ chối liên hôn Mạnh Vân, đừng bảo là vì tôi.”

Đôi mắt anh nheo lại:

“Mạnh Vân đến đây?”

Tôi cười lạnh:

“Đừng giả vờ.”

Biệt thự đầy camera, dù anh bận không xem, người trong nhà cũng không phải người câm. Chẳng mấy chốc chuyện đã được báo cho anh.

Anh hỏi tôi:

“Vậy em nghĩ chúng ta là gì?”

Tôi không ngần ngại:

“Một giao dịch lạnh lùng dựa trên tiền bạc, kèm quyền buông bỏ lúc bất kỳ.”

Nghe tôi nói xong, anh cười.

Nụ cười đầy giận dữ.

Chưa kịp phản ứng, anh đã bao trùm tôi thân hình cao lớn, một tay siết chặt cằm, hôn đầy dữ dội.

Tôi níu chặt áo anh, cảm giác như nghẹt thở.

Khi buông ra, tay anh vẫn vuốt ve cằm tôi, giọng lạnh lùng:

“Hứa Khê, em thật độc ác.”

Tôi mơ hồ ngẩng đầu, không hiểu vì sao anh nổi nóng vậy.

“Ngày đó nói đi là đi, không để lại lời nào.”

À, chuyện đó!

Khi nghe anh nhắc, mặt tôi không giấu được lúng túng.

Xấu hổ hiện rõ.

Tôi đẩy anh, lùi lại vài bước.

Chưa kịp nói hết, anh nhận cuộc gọi phải đi gấp.

Trước khi đi dặn tôi ngoan ngoãn ở nhà.

Tôi không lên tiếng.

Sau này mới biết cuộc gọi đó từ nhà họ Mạnh.

Mạnh Vân định nhảy lầu.

Khi Mục Kiêu đến, cô ta đứng trên mép sân thượng.

Gió thổi bay tóc, như chỉ cần một chút nữa cuốn theo cả người.

“Đừng đến đây! Tôi muốn gặp Mục Kiêu!”

“Mục Kiêu đã đến rồi!”

Mạnh Vân nước mắt lưng tròng, lính cứu hỏa chú ý từng động tác, sẵn sàng ứng cứu.

“A Kiêu, em không hiểu, tại sao! Vì anh, em ra nước ngoài học, mong đứng bên anh. Vì anh, em từ bỏ cuộc sống bố mẹ sắp đặt. Vì anh, em học những thứ không giỏi, để có chung sở thích…”

“Tại sao anh không nhìn em dù chỉ một lần?”

Cô ta càng nói càng kích động.

“Phải chăng vì Hứa Khê? Cô ta có gì hơn tôi? Sao anh cứ phải đi tìm cô ta? Ở bên cô ta? Cô ta xứng với anh chỗ nào?”

Vợ chồng họ Mạnh đau lòng nhìn con gái.

Bà Mạnh khóc sưng mắt.

“Cậu Mục, xin cậu, để ý con bé chút, thuận theo ý nó, rồi xuống đây được không?”

Từ khi đến nơi, Mục Kiêu im lặng.

Mạnh Vân nhìn anh, nước mắt lưng tròng, chỉ cần anh nói, cô sẵn sàng xuống.

Loading...