TÔI PHÁT ĐIÊN - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-03-01 20:48:36
Lượt xem: 522

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào thời khắc nữ chính sắp phải đi bán mình, nam chính xuất hiện như một vị cứu tinh, dùng một cái giá “hợp lý” hơn mua đứt nữ chính từ tay cha mẹ cô.

Nữ chính cảm kích vô cùng, từ đó mở ra cuộc đời bi thảm đào tim móc thận khoét tử cung.

Tôi móc từ trong túi ra một trăm tệ nhét cho dì lao công, xách cây lau nhà dính phân hùng hổ chạy về nhà.

Giáo mác dính phân, đ.â.m ai người nấy chết, s.ú.n.g phun nước tiểu, b.ắ.n ai người nấy la.

Đừng ai cản đường tôi phát điên.

Hai hàng vệ sĩ mặc vest đen đang dán lưng vào tường chịu phạt, cửa nhà mở toang hoang.

Mà đôi cha mẹ lòng lang dạ thú của nguyên chủ đang nịnh nọt một người đàn ông tây trang giày da:

“Mộc Mộc sao giờ con mới về? Hoắc tổng đợi con lâu lắm rồi.”

Mẹ kế (theo nghĩa bóng) đẩy tôi một cái: “Con bé này, có quan hệ kiểu này với Hoắc tổng sao không nói sớm?”

Mẹ kiếp, hóa ra lại là lãnh đạo đẹp trai ở công ty.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hối hận.

Hệ thống kinh ngạc: \[Cô vậy mà cũng có lúc hối hận à! Vô lý hết sức!]

Tôi vỗ đùi hối hận không thôi.

Biết trước cái tên này là nam chính tôi đã phải hắt nước sôi rồi mới đúng.

Hệ thống: \[…]

Hệ thống: \[Tôi biết ngay mà.]

Không phải, cái hệ thống này sao lắm lời thế?

Tôi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ xem nam chính bàn chuyện cưới xin với đôi cha mẹ rẻ mạt.

Nam chính súc sinh vung tay ra hiệu cho trợ lý đưa thẻ ra, cha mẹ rẻ mạt hớn hở cầm lấy thẻ, ba người dùng năm triệu tệ mua đứt cả đời nữ chính.

Tôi lạnh lùng nói:

“Nhanh vậy đã đem tôi cân đo đong đếm bán rồi à?”

Mẹ rẻ mạt xông tới định tát tôi một cái, tôi nghiêng đầu tránh được.

Bà ta liếc nhìn nam chính cười gượng: “Đây là tiền sính lễ Hoắc tổng đưa.”

“Vậy của hồi môn của tôi tính sao? Không có một xu à?”

Cha rẻ mạt: “Chị con du học ở nước ngoài cần tiền, sao con dám mở miệng đòi hỏi?”

Mẹ rẻ mạt: “Nợ ngân hàng mua nhà mua xe của cậu con còn chưa trả xong, sao con dám mở miệng đòi hỏi?”

Hệ thống ngả ngửa ra sau một cách chiến thuật:

\[Má ơi, vô liêm sỉ hết chỗ nói.]

\[Mộc Mộc, “tẩn” bọn họ đi!]

Tôi: \[…]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-phat-dien/chuong-4.html.]

Nam chính súc sinh khẽ hắng giọng: “Cô Thẩm Mộc Mộc có ý kiến gì về cuộc hôn sự này không?”

Ý kiến thì nhiều vô kể.

Tôi giật lấy thẻ ngân hàng trong tay cha mẹ rẻ mạt nhét vào túi mình, ngay sau đó, nhấc cây lau nhà úp thẳng vào mặt bọn họ một bãi phân.

Nam chính súc sinh dù sao cũng là súc sinh, thân thủ vẫn được, nhanh nhẹn tránh được đống phân văng tung tóe.

Tiếc thật.

Cha mẹ rẻ mạt hét lên thất thanh:

“Thẩm Mộc Mộc! Mày làm cái gì đấy hả?”

“Đây là cái gì?”

Tôi nhún vai chẳng thèm để ý: “Thích nói nhảm lắm mà, tặng chút phân khen ngợi vậy.”

Tiếng nôn khan vang lên từ trong ra ngoài phòng.

Ba má hờ chẳng buồn đến tìm tôi gây sự nữa, cả hai cùng nhau ba chân bốn cẳng lao về phía nhà vệ sinh.

Tôi bồi thêm một câu: "Ấy khoan đã, tiền không cần nữa hả?"

Hai người khựng lại, đắn đo giữa mặt mũi và tiền bạc, cuối cùng chọn tiền.

Tôi quay sang gã nam chính khốn nạn Hoắc Kiếm: "Người anh định cưới là tôi chứ không phải hai người kia, anh liệu hồn mà chọn phe cho đúng đi."

Hoắc Kiếm ngay từ đầu đã ra vẻ là đấng cứu thế trước mặt nữ chính, giờ phút này đương nhiên không muốn phá hỏng hình tượng tốt đẹp mà hắn đã dày công xây dựng.

Hắn ta lại giở giọng điệu thâm tình: "Anh mãi mãi đứng về phía Mộc Mộc."

Vừa nói, hắn vừa vẫy tay gọi một loạt vệ sĩ đến để tôi sai bảo.

"Hai người đã không biết phân xử công bằng thì để tôi đây làm."

"Nào, quỳ xuống tự tát vào mặt nhau cho tôi."

Ba má hờ vừa nghe thấy thế liền định xông lên dạy dỗ tôi, nhưng đám vệ sĩ bịt mũi đã chẳng cho họ cơ hội đó.

Ba má hờ bị ép quỳ xuống đất, bắt đầu giở giọng bài ca con sáo:

"Mộc Mộc à, ba má đối xử với con tốt như vậy, con nỡ lòng nào đối xử với ba má như thế hả?"

"Có chút bản lĩnh rồi là bắt đầu bất hiếu phải không?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Hồi nhỏ con ngoan ngoãn biết điều bao nhiêu mà."

Ừ, nữ chính xưa nay luôn là một đứa con ngoan ngoãn biết điều, nhưng đổi lại được cái gì chứ?

Bà nội lén lút đem nữ chính ra ngoài vứt bỏ, cô bé khổ sở lắm mới tìm được đường về nhà, lại bị mắng vì về muộn, nhịn đói ba ngày trời.

Ông nội giở trò đồi bại với nữ chính, cô bé sợ hãi kể với ba má, lại bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, còn bị cảnh cáo sau này đừng có hở hang váy vóc.

Nữ chính thấy chị gái có quần áo mới thì ngưỡng mộ, chỉ dám sờ nhẹ một chút, giữa trời đông giá rét đã bị đuổi ra khỏi nhà quỳ gối lên tấm giặt đồ.

Chỉ vì không thể đối xử công bằng, chỉ vì muốn có được thêm chút tình thương, nữ chính chỉ có thể cẩn trọng và vụng về lấy lòng tất cả mọi người.

 

Loading...