Tôi Nhặt Được Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-05 04:06:33
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trả tiền?
Rời ?
Không hiểu trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến người đàn ông vừa mê hoặc, nguy hiểm lại mạnh mẽ biến mất như một giấc mộng, có cảm giác chân thật và... Cảm giác mất mát âm thầm lan tràn.
Anh trông có vẻ quá mệt mỏi, phải xác mà là trong tâm hồn, trải qua nhiều năm tháng quá mệt mỏi.
Nhất là lúc này khi tháo bỏ lớp ngụy trang hung ác, gần như thể nào che cảm giác mệt mỏi .
Còn có hành động bảo vệ ban nãy, và bây giờ chủ động thả .
Còn hứa hẹn trả tiền lại... Những điều này phải hình tượng của một sát thủ máu lạnh... Hơi hợp .
Một suy nghĩ to gan, hoang đường xuất hiện lần nữa, nhưng lần này nắm chặt nó.
"Anh..."
lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt , mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ̀ng: "Anh phải sát thủ đúng ?"
Thân thể của cứng đờ, ánh mắt như muốn nhìn thấu suy nghĩ của khi nói câu này.
trốn tránh, nói tiếp quan sát của mình: "Anh làm bị thương, thậm chí ban nãy còn... Bảo vệ ? Mặc dù cách thức rất biến thái! Hơn nữa... Anh nhìn... Không giống loại người đó."
"Loại người nào?"
Anh hỏi lại, giọng nói cảm xúc.
"Chính là... Kẻ liều mạng, trong mắt chỉ có tiền."
cố gắng sắp xếp lại lời nói.
"Trong ánh mắt có gì đó rất nặng nề."
Anh im lặng, chỉ im lặng nhìn .
Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể thấy tiếng hít thở của .
Qua hồi lâu , lâu đến mức nghĩ rằng trả lời, mới chậm ̃i mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Có những việc biết sẽ an toàn hơn biết."
Câu nói này tương đương với chấp nhận suy đoán của !
Anh phải sát thủ!
Vậy rốt cuộc là người thế nào?
Trên người có vết đạn bắn, bị đuổi giết, vô cùng nhanh nhẹn, ánh mắt mệt mỏi mà u ám...
Một đáp án vô cùng sống động.
*
Bỗng nhiên hít sâu một , che miệng lại, trừng to mắt.
Nhìn với vẻ khó mà tin được.
Anh nhìn hiểu sự chấn động và suy đoán trong ánh mắt , thừa nhận cũng phủ nhận.
Chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động.
Đó là sự ngầm thừa nhận, cũng là sự cảnh cáo âm thầm.
Giờ phút này, sự sợ hãi và hoang đường rút lui như thủy triều, mà vào đó là sự rung động to lớn... Và đau lòng khó nói nên lời.
Rốt cuộc một mình đã chịu đựng những gì?
Mà , trời xui đất khiến lại bất ngờ trở thành cảng tránh gió nho nhỏ của ?
Mặc dù suýt chút nữa "Cảng" này đã xem là trai bao, còn mua động đống đạo cụ xấu hổ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-nhat-duoc-ban-trai-trong-thung-rac/chuong-7.html.]
Có một sự xúc động mãnh liệt khiến thốt : "Anh... Anh cần giúp một tay ? Ý của là... Mặc dù có thể giúp được chuyện gì to ́t, nhưng có thể... có thể giữ kín. còn có thể... Nấu gì đó cho ăn? Anh đói ? Nơi bị thương... Cần băng bó ?"
nói một , mặt lại nóng lên.
đang nói gì thế?
Anh mở mắt nhìn về phía .
Đôi mắt ẩn chứa băng giá và cảnh giác, dường như có thứ gì đó âm thầm vỡ vụn, hiện lên sự d.a.o động yếu ớt, dịu dàng.
Anh nhìn , giống như lần đầu tiên "Nhìn" con người của ...
Một cô gái bình thường, say xỉn lại nhặt đàn ông bừa bãi, lối suy nghĩ kỳ lạ, nhát gan nhưng lại có lòng tốt, đôi lúc dũng cảm đến mức khó hiểu.
Anh thở dài rất khẽ, gần như phát hiện .
"Không cần."
Giọng nói của vẫn trầm thấp nhưng lại dịu nhiều.
"Cô yên lặng chờ đợi là sự trợ giúp lớn nhất rồi."
Anh nói xong dường như dùng rất nhiều sức, thể lảo đảo, vô thức duỗi tay chống lên tủ quần áo bên cạnh. Mồ hôi ở thái dương càng lúc càng nhiều, dưới ánh đèn sắc mặt có vẻ ́i nhợt.
Chắc chắc vết thương của .... Không qua loa như lời nói!
"Anh ngồi xuống !"
Gần như nhảy xuống giường, biết sợ hãi lên đỡ cánh tay , kéo qua giường.
"Anh chảy nhiều mồ hôi quá! Có phải vết thương bị vỡ? Để nhìn xem!"
Anh vốn ̣nh từ chối, nhưng có lẽ còn sức nữa, hoặc có thể vì động ́c của quá bất ngờ và kiên quyết, bị kéo ngồi xuống giường.
" thật sự ."
Anh vẫn đang kiên trì nhưng giọng điệu yếu ớt hơn nhiều.
"Im miệng!"
cứng rắn nói.
Tay run rẩy vén áo thun bị mồ hôi thấm ướt.
Anh ngăn lại, chỉ im lặng nhìn , ánh mắt phức ̣p khó hiểu.
Áo thun bị kéo lên, để lộ băng vải quấn quanh eo.
Băng vải màu trắng bị máu tươi rỉ nhuộm đỏ một mảng lớn, khiến người nhìn thấy mà giật mình.
hít sâu một , suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
"Như vậy mà còn nói ?"
Giọng nói của ̣n ngào, luống cuống tay chân nhớ đến trong nhà còn hộp sơ cứu nhỏ.
"Anh chờ nhé! lấy hộp sơ cứu!"
lao , nhanh chóng cầm hộp thuốc vào.
Mở , bên trong chỉ còn nước khử trùng, băng gạc và băng dán cơ bản.
quỳ trước mặt , cẩn thận cắt bỏ băng vải cũ.
Một vết thương đáng sợ được khâu lại lộ , bởi vì động ́c ban nãy nên có chỗ bị bung chỉ, đang rướm máu.
Cuối cùng kìm được nước mắt, từng giọt rơi xuống sàn nhà.
"Xin lỗi... Xin lỗi... Vừa rồi còn đẩy ..."
vụng về thấm nướ khử trùng, vừa lau vết máu xung quanh, vừa ̣n ngào nói xin lỗi.