Bác sĩ và y tá nghe tiếng chạy đến, tôi giả vờ lúng túng, mặt đầy tuyệt vọng cầu xin bác sĩ giúp đỡ.
"Người nhà bệnh nhân, bệnh nhân hiện giờ không ổn định, mời chị đợi bên ngoài."
Nói xong, bác sĩ lấy ống tiêm chích vào người Chu Thiến Thiến đang bị y tá giữ chặt trên giường.
Tôi rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt đầy lo lắng, ra khỏi phòng rồi, tôi không dừng lại thêm một giây.
Ngày hoàng đạo do đạo sĩ chọn đã đến.
Tôi dậy từ sáng sớm để chuẩn bị bữa sáng, còn đặc biệt gọi bố mẹ dậy sớm cùng tôi.
Trên bàn ăn, tôi sinh động kể chuyện về Chu Thiến Thiến cho bố mẹ nghe.
"Dì nhỏ bị gã đạo sĩ đó làm mê muội, cứ khăng khăng nói là con đã mua mạng của Chu Thiến Thiến."
Bố tôi húp một ngụm mì, phẩy tay: "Làm sao có thể chứ? Con vừa mới tốt nghiệp, về nhà lại chẳng có công việc, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua mạng người?"
Mẹ tôi cũng tiếp lời: "Ông xã, ông nói xem em gái tôi làm sao vậy? Nó nghi ngờ ai cũng được, nhưng không thể nghi ngờ con gái mình chứ! Tôi với nó là chị em ruột, Trích Tinh từ nhỏ đã rất hiền lành, làm sao có thể làm chuyện như vậy được?"
Tôi uống hết ngụm cuối cùng của bát mì, vỗ tay một cái: "Đúng vậy! Chắc chắn là dì nhỏ bị tên đạo sĩ vô lương tâm đó lừa rồi. Hôm nọ con còn thấy dì nhỏ đưa cho hắn một xấp tiền. Tên đạo sĩ đó còn nói là có thể làm phép để mua lại mạng sống của Thiến Thiến!"
Nói xong, tôi giả bộ lấy điện thoại ra xem lịch, kích động nói: "Xong rồi! Hình như chính là hôm nay! Hôm nay bọn họ sẽ lên núi Mạc để làm phép!"
"Vậy thì chúng ta mau đi xem, lỡ như có chuyện gì xảy ra, cả đời này mẹ sẽ không thể yên lòng được."
Mẹ tôi hoảng loạn, lập tức bỏ đũa bát xuống, thúc giục chúng tôi nhanh chóng khởi hành.
Trên đỉnh núi hoang vu, tôi đứng từ xa, nhìn trận bát quái được bày kín.
Tên đạo sĩ mặc đạo bào đứng bên ngoài trận, còn ở giữa bát quái trận là Chu Thiến Thiến đang ngồi.
"Các người đang làm gì vậy?"
Tôi đúng lúc xông ra, chạy về phía bát quái trận.
Vương Lệ nhìn thấy tôi, vội chạy đến giữ tôi lại, không cho tôi tiến lên.
"Trình Trích Tinh, sao mày lại đến đây?! Đừng có phá rối!"
"Dì nhỏ, hắn sẽ hại Thiến Thiến đó! Hắn chỉ là một tên lừa đảo giang hồ thôi!"
Tôi vừa để ý xem bố mẹ đang lên núi đến đâu, vừa vùng vẫy trong vòng tay của Vương Lệ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Trình Trích Tinh, mày nói cái gì vậy! Tao còn chưa tính sổ với mày đâu! Nếu không phải tại mày mua mạng của Thiến Thiến, tao có cần phải mời đại sư đến làm phép không?"
"Mua mạng gì chứ? Dì nhỏ bị điên rồi sao? Dì chắc chắn đã bị tên đạo sĩ đó tẩy não rồi!"
"Bác sĩ đã nói rồi, Thiến Thiến có thể bị mắc hội chứng lão hóa sớm. Với lại trước đây Thiến Thiến cũng như vậy mà!"
Lúc này bố mẹ tôi cũng đã leo lên đến đỉnh núi, nhìn cảnh tượng trước mặt, sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ.
"Bố! Mẹ!"
"Hai người mau ngăn tên lừa đảo giang hồ kia lại! Thiến Thiến vốn đã không bình thường về tinh thần, nếu bị hắn làm loạn thêm thì chẳng phải sẽ phát điên luôn sao?"
"Dì nhỏ cũng bị tẩy não rồi, cứ nhất định nói là con đã mua mạng của Thiến Thiến. Con khỏe mạnh thế này, mua mạng nó làm gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-nhat-duoc-26-van-trong-thung-rac-khong-biet-do-la-tien-mua-mang/chuong-4.html.]
Bố mẹ tôi như bị dọa đến ngu người, đứng ngây tại chỗ, mặc kệ tôi nói gì cũng không động đậy.
"Giờ đã đến!"
Đạo sĩ cầm trong tay lá bùa vàng, hét lớn một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời rồi ném lá bùa vào lò lửa trước mặt Chu Thiến Thiến.
Khi lá bùa được viết bằng ngày tháng năm sinh của Trình Lãm Nguyệt bắt đầu cháy, bầu trời bỗng lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Tôi có thể thấy ánh mắt Vương Lệ lóe lên niềm vui và hy vọng.
Nhưng rất tiếc, kết cục có lẽ sẽ không như ý của bà ấy.
Hiện tượng thiên văn bỗng nhiên có dị biến, bầu trời vốn trong xanh, bỗng chốc mây đen kéo đến dày đặc, u ám đến rợn người.
Tôi nhìn thấy đạo sĩ đứng trước trận bát quái, sắc mặt biến đổi khó coi, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Khi lá bùa trong lò lửa cháy hết, từ người Chu Thiến Thiến bắt đầu bốc lên từng làn khói xanh, cô ấy phát ra tiếng hét xé lòng.
Ngay sau đó, Chu Thiến Thiến đổ gục xuống đất, tiếp đó thất khiếu bắt đầu chảy m.á.u đen, khuôn mặt trở nên méo mó đáng sợ.
Vương Lệ và đạo sĩ sững sờ trong giây lát, rồi cùng chạy đến chỗ Chu Thiến Thiến.
"Sao lại như thế này?"
Đạo sĩ ném thanh kiếm gỗ trong tay xuống đất, ngồi xổm kiểm tra hơi thở của Chu Thiến Thiến, lại bắt mạch cho cô ấy.
"Bà đưa đúng ngày tháng năm sinh chưa?" Đạo sĩ cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Lệ ngồi bệt xuống đất, giọng run rẩy không ngừng: "Chính là ngày tháng năm sinh của Trình Lãm Nguyệt, không sai đâu."
Bà ta đưa tay chạm vào khuôn mặt đầy m.á.u đen của Chu Thiến Thiến, đầu ngón tay run lên dữ dội.
"Đại sư, Thiến Thiến bị làm sao vậy? Còn cứu được không?"
Đạo sĩ ngước mắt lên, vừa hay chạm ánh nhìn vào tôi.
Đồng tử ông ta co rút lại, như thể vừa nhớ ra điều gì, liền chỉ vào tôi: "Không đúng! Cô không phải Trình Trích Tinh, cô là Trình..."
Đạo sĩ chưa kịp nói hết câu thì cũng ngã gục xuống đất, giống y như Chu Thiến Thiến.
Gương mặt ông ta trở nên tím tái, thất khiếu cũng chảy m.á.u đen như Chu Thiến Thiến.
Đúng lúc này, tôi nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.
Ở đầu dây bên kia, người ta nói rằng, em gái tôi, Trình Trích Tinh, đã tự hồi phục nhịp tim.
Để tôi nói nốt câu mà đạo sĩ chưa kịp nói.
Đúng vậy, tôi chính là Trình Lãm Nguyệt.
Người c.h.ế.t không phải tôi.
Mà là em gái tôi, Trình Trích Tinh.
Ván cờ trong ván cờ này, tôi đã sắp đặt suốt ba năm, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này.
Còn số tiền 30 vạn kia, thứ tôi mua chính là mạng của gã đạo sĩ vô lương tâm.