Tôi hiểu rất rõ.
Vào thời điểm này, thiệp cưới đã phát, tiệc cưới đã đặt xong. Bây giờ mà huỷ cưới, gia đình cô dâu tuyệt đối không để yên.
Nếu tôi không quay lại, ngày mai lẽ ra họ đã đứng trước mặt mọi người, thề nguyện, trao nhẫn, hoàn thành nghi thức.
Nghĩ đến đó…
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, cổ họng cay xè. Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được, hỏi ra câu luôn giấu trong lòng.
“Giang Dịch, anh cũng từng nghĩ… em sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đúng không?”
Anh ta mím môi, mắt cụp xuống.
Hồi lâu sau, mới chậm rãi thốt ra mấy chữ:
“Tiểu Huân, anh sẽ luôn bên em… anh sẽ không rời xa em nữa…”
Anh không trả lời thẳng.
Nhưng lời hứa hẹn tha thiết đó… lại khiến tim tôi càng thêm đau nhói.
Lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Anh ta lấy ra nhìn—hình nền là ảnh chụp chung với cô gái kia, tên người gọi là — Bà xã yêu dấu.
Font chữ còn được đổi sang kiểu hoạt hình.
Chắc là do cô ta đặt.
Bà xã yêu dấu…
Thân mật biết bao.
Trước đây, Giang Dịch cũng từng gọi tôi như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt tôi, anh ta vội vàng từ chối cuộc gọi.
Nhưng đầu dây bên kia không bỏ cuộc, gọi tới liên tục.
Cuối cùng, Giang Dịch đành tắt nguồn.
Nhìn tôi, anh ta có phần áy náy:
“Xin lỗi… chắc cô ấy cần thời gian để chấp nhận…”
Anh ta ngập ngừng, rồi bổ sung:
“Nhưng em yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Hai người bên nhau bao lâu rồi?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Giang Dịch sững lại, tay siết chặt điện thoại.
Giọng anh ta khàn đi:
“…một năm rồi.”
Tôi nhắm mắt lại.
Một năm…
Thì ra, khi tôi sợ ngoại hình tàn tật sẽ làm anh ta khiếp sợ, bảo anh trai đừng báo tin mình đã tỉnh.
Khi tôi cố học đi, đập đầu đến toé máu. Khi tôi học nói, đến nỗi lưỡi rách vì cắn. Khi tôi không tự cởi nổi quần, làm bẩn cả người.
Khi tôi gần như không thể chịu đựng nổi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ vì muốn được gặp lại anh ta…
Thì anh ta đã yêu người khác rồi.
—-------
Lời hứa "mãi mãi ở bên em" của Giang Dịch… chẳng kéo dài nổi một ngày.
Chỉ một ngày sau, anh ta đã vội vã rời đi.
Lý do: cô gái kia bị ốm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-mat-di-doi-chan-vi-anh-ngay-tinh-lai-la-ngay-anh-cuoi-nguoi-khac/2.html.]
Trước khi đi, anh ta còn thề thốt đảm bảo rằng chỉ đến thăm một chút, xác nhận cô ấy ổn rồi sẽ dứt khoát cắt đứt hoàn toàn.
Nhưng lần đi đó… kéo dài nguyên một tuần.
Tôi, người đã cạn kiệt hy vọng, lặng lẽ thu dọn tất cả những món quà Giang Dịch từng tặng tôi thời còn yêu nhau—chuẩn bị gửi trả lại.
Tôi không hèn!
Tôi không đến mức phải cầu xin một người đàn ông yêu mình.
Tôi cũng không ngu!
Nếu anh ta thật sự có lòng, cho dù tôi cố tình nhờ anh trai giấu việc mình tỉnh lại, làm sao có thể không biết gì suốt một năm?
Tôi từng tìm lý do thay anh—
Nào là anh bận, vé máy bay đắt, đường xa, còn phải chăm lo cho bố mẹ…
Đến cuối cùng, chính tôi cũng thấy mệt mỏi.
Nên lần này, là tôi không cần anh nữa!
Đúng lúc tôi ôm đống đồ chuẩn bị gửi đi, thì người yêu hiện tại của Giang Dịch lại chủ động tìm đến.
Cô ta mặc một chiếc váy liền rộng rãi, tay cầm túi giấy của bệnh viện phụ sản.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi, cô ta nhẹ nhàng vuốt bụng mình, mỉm cười:
“Tôi với Giang Dịch suýt chút nữa là cưới rồi đấy. Chị không nghĩ là tụi em chẳng làm gì chứ, chị à?”
Chữ "chị" kia, khiến ký ức chôn vùi bấy lâu trong tôi bỗng trỗi dậy.
Cô gái quen quen trước mặt, hóa ra là Tiểu sư muội Phương Đóa Vi—người từng dính chặt bên Giang Dịch hồi đại học!
Chả trách dì tôi lại làm người chứng hôn của họ.
Bố dì và bố Phương Đóa Vi từng là người yêu thời trẻ.
“Chị tính dùng quá khứ để trói buộc Giang Dịch à?”
Cô ta nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội. Rồi từ trong hộp tôi đang ôm, cô ta lấy ra một cái vòng mở nắp lon.
Đó là tín vật tình yêu hồi sinh viên của tôi và Giang Dịch.
Anh ta từng nói sau này sẽ tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương thật sự.
Thế mà… chiếc nhẫn cuối cùng lại đeo vào tay người khác.
“Đừng ngốc nữa. Anh ấy biết mình sắp làm bố, vui muốn chết.”
Cô ta vứt cái vòng như rác, sau đó ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Tiết lộ với chị một bí mật nhé. Thật ra em và anh ấy đã có cảm tình từ lâu rồi. Bốn năm trước, đúng hôm chị gặp tai nạn, anh ấy định chia tay chị đó.”
Khoảnh khắc đó, m.á.u tôi như đông cứng lại.
Tôi nhớ tới gương mặt lúng túng của Giang Dịch hôm đó, nhớ lại bốn năm im lặng của anh ta.
Thì ra, tất cả những gì tôi tưởng là tình yêu sâu sắc, hoá ra chỉ là chiếc váy cưới cho người khác.
Khi quay lưng đi, Phương Đóa Vi cố tình hất đổ hộp tôi đang cầm—đồ đạc rơi vãi khắp nơi.
Nhìn tôi thất thần, cô ta không giấu nổi vẻ đắc ý.
Như đang nói: Thấy chưa, cuối cùng người thắng vẫn là tôi.
Không ngờ, khi lùi lại, cô ta đạp trúng chuỗi hạt pha lê, ngã sõng soài trên bậc thềm, m.á.u lập tức trào ra từ giữa hai chân.
Cô ta sợ tái mặt, hét lên rằng tôi là kẻ g.i.ế.c người!
Nghe tiếng động, Giang Dịch chạy tới, đẩy tôi ngã dúi dụi:
“Lâm Huân! Sao em lại độc ác như vậy?!”
Dù tim đã c.h.ế.t lặng, tôi vẫn không khách sáo, tát thẳng vào mặt anh ta:
“Tôi không bẩn thỉu như mấy người!”