Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÔI LỠ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA SẾP - Chương 3: Đưa đi bảo dưỡng rồi

Cập nhật lúc: 2025-05-05 17:19:03
Lượt xem: 697

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi vội xua tay:

 

"Đủ rồi Sếp! Đủ rồi!"

 

Giang Chính Cảnh ngẩn ra, thấy bát tôi chật ních, lúng túng rút tay về.

 

【Mình đúng là đang nuôi heo rồi còn gì…】

 

【Huhu, chắc lại mất điểm hình tượng rồi.】

 

【Cuộc đời thật đáng buồn… nếu lẩu sôi hơn chút, mình còn muốn nhảy vào nồi t ự t ử cho rồi…】

 

...

 

Đúng là thảm thương thật đấy.

 

Tôi vội an ủi:

 

"Cảm ơn Sếp, toàn là món em thích."

 

...

 

【Aaaaa, vợ nói cô ấy thích ăn!】

 

【Thế giới này đáng sống quá đi mất!】

 

【Phải tiếp tục gắp đồ ăn cho vợ!】

 

Anh ta lại nhiệt tình gắp thêm.

 

"Vậy thì ăn nhiều vào."

 

Giang Chính Cảnh là con trai độc nhất của cựu chủ tịch công ty chúng tôi.

 

Cựu chủ tịch đã đưa vợ đi du lịch vòng quanh thế giới.

 

Vì vậy, công ty mới được giao cho Giang Chính Cảnh quản lý.

 

Giang Chính Cảnh còn trẻ, lại có năng lực.

 

Cộng thêm gương mặt đẹp đến mức kinh diễm lòng người, nên trong công ty, anh ta cũng nhận được không ít sự ái mộ từ các nữ nhân viên.

 

Trong đó... cũng có tôi.

 

Nhưng nói cho cùng, tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ anh ta.

 

Chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ có bất kỳ câu chuyện gì với anh ấy.

 

Giang Chính Cảnh tính cách lạnh lùng, ít nói.

 

Ngoài công việc, gần như chẳng ai có cơ hội tiếp xúc riêng với anh.

 

Cơ mà…anh ấy lại âm thầm thích tôi — thật sự là điều tôi nằm mơ cũng không ngờ tới.

 

Sau này, nhất định phải tìm cơ hội hỏi rõ, rốt cuộc tại sao anh lại thích tôi.

 

Ăn lẩu xong, Giang Chính Cảnh nói muốn đưa tôi về nhà.

 

Lần này, tôi không từ chối.

 

Cùng anh đi tới bãi đỗ xe.

 

【Vợ chịu để mình đưa về rồi, hehe, chắc cô ấy cũng không ghét bỏ mình quá nhiều đâu.】

 

Trên bãi đỗ, một chiếc BMW M5 mới tinh lấp lánh dưới ánh đèn.

 

Giang Chính Cảnh chu đáo kéo cửa ghế phụ cho tôi, mời tôi lên xe.

 

【Mau lên xe đi vợ, đây là ghế phụ dành riêng cho em đấy!】

 

Tôi lên xe, tiện miệng hỏi:

 

"Sếp ơi, chiếc xe sáng nay đâu rồi ạ?"

 

Giang Chính Cảnh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng bình thản:

 

"Đưa đi bảo dưỡng rồi."

 

【Hừ, cái xe nát đó, dám va trúng vợ mình, chiều nay mình đã đem đi phế thải luôn rồi.】

 

Nhớ tới những lời anh ta nghĩ trong lòng sáng nay, tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

 

Sếp...

 

Anh nghiêm túc đến vậy luôn sao!?

 

10

 

Sáng hôm sau.

 

Tôi như thường lệ, vội vàng chạy tới công ty.

 

Vẫn còn vài phút nữa mới trễ giờ.

 

Nhưng thang máy thường đã kín người.

 

Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc tháng, tôi không thể để tuột mất khoản thưởng chuyên cần này được!

 

Nhìn điện thoại, tôi nghiến răng quyết định — leo thang bộ.

 

Chỉ có 23 tầng thôi, không ch ết được!

 

Đúng lúc đó, thang máy chuyên dụng của tổng tài ở phía xa "ting" một tiếng mở ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-lo-nghe-duoc-tieng-long-cua-sep/chuong-3-dua-di-bao-duong-roi.html.]

Giang Chính Cảnh đứng bên trong, khẽ ngoắc tay gọi tôi:

 

"Lại đây một chút, anh có chuyện muốn hỏi."

 

【Hehe, mượn cớ gọi vợ vào thang máy riêng, có thể ở chung với cô ấy rồi!】

 

【Nhìn cái tay chân gầy gò kia, còn định leo thang bộ? Muốn dọa mình đau tim c.h.ế.t à?】

 

Không làm bộ làm tịch, tôi lập tức bước nhanh tới, đứng cạnh Giang Chính Cảnh.

 

【Chết rồi, tim mình đập càng lúc càng nhanh, sắp vỡ tung ra mất.】

 

【Nếu mình lăn đùng ra đây, liệu vợ có hô hấp nhân tạo cho mình không nhỉ?】

 

【Há há há, muốn thử ghê á!】

 

Nghĩ vậy, Giang Chính Cảnh còn nghiêng đầu lén đánh giá nền nhà phía sau.

 

Giống như đang tìm vị trí ngã đẹp.

 

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, lùi về sau hai bước, chuẩn bị giơ tay đỡ anh.

 

Giang Chính Cảnh quay đầu lại nhìn tôi.

 

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, bầu không khí chợt trở nên cực kỳ xấu hổ.

 

【Ơ kìa vợ, định ôm mình đấy hả?】

 

【Ôm đi ôm đi, nhanh ôm đi mà!】

 

Tôi vội thu tay về, né tránh ánh mắt anh ta.

 

"Sếp có chuyện gì muốn hỏi vậy ạ?"

 

Giang Chính Cảnh nói:

 

"Sao… không ôm… khụ, khụ khụ, ý anh là báo cáo.

Lần trước Tiểu Chu đi công tác, em nhớ hỏi bạn ấy vì sao chưa làm thủ tục thanh toán."

 

【Hú hồn! Suýt nữa lỡ miệng hỏi vợ sao không ôm mình rồi!】

 

【Mình phản ứng nhanh quá trời! Thông minh thật đấy!】

 

Tôi nén cười, gật đầu:

 

"Dạ, em biết rồi."

 

11

 

Giang Chính Cảnh gọi tôi vào văn phòng.

 

Nói là có tài liệu cần xử lý.

 

Nhưng thực tế... chỉ là muốn tìm cớ để được ở bên tôi lâu thêm chút nữa.

 

Anh ta để tôi ngồi trên chiếc ghế sofa cao cấp.

 

Đưa tôi một xấp tài liệu không quan trọng, cho tôi tùy ý ngồi chơi.

 

Anh còn sai thư ký Tôn bưng cà phê, bánh ngọt, trái cây vào.

 

Chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cho vừa phải.

 

Đặt thêm một chiếc gối tựa lưng nhỏ xinh.

 

Bên cạnh còn chuẩn bị sẵn một chiếc chăn mỏng gấp gọn gàng.

 

Trên đó là những hình vẽ hoạt hình dễ thương — đúng gu tôi thích.

 

Giang Chính Cảnh ngồi cách đó không xa, nghiêm túc xử lý công việc.

 

Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn tôi.

 

Nếu tôi mệt, còn có thể lấy ipad bên cạnh ra xem phim thư giãn, không cần câu nệ.

 

Tôi cầm ly cà phê, nhấp một ngụm.

 

Thầm nghĩ — đây đúng là phiên bản mô phỏng của cuộc sống bà chủ rồi còn gì.

 

Tài liệu giao cho tôi, tôi đã xử lý xong từ lâu.

 

Giang Chính Cảnh bảo tôi đợi, chờ anh xử lý xong việc rồi cùng rà lại chi tiết.

 

Rảnh quá, tôi cầm ipad định tìm bộ phim xem g.i.ế.c thời gian.

 

Không ngờ, ngón tay vô tình bấm vào album ảnh.

 

Một bức hình hồi tiểu học hiện ra.

 

Trong ảnh, ngoài tôi ra còn có một cậu bé đứng cạnh.

 

Chuyện gì đây?

 

Tại sao ông chủ lại có ảnh tôi chụp chung với người khác?

 

Tôi chăm chú nhìn cậu bé trong ảnh.

 

Đột nhiên nhớ ra — hồi lớp hai, vì công việc của ba tôi, tôi từng được chuyển vào một ngôi trường quý tộc.

 

Cậu bạn này là bạn học khi ấy.

 

Sau đó vì học phí quá đắt, gia đình tôi lại chuyển tôi về trường bình thường.

 

Từ đó, mất liên lạc.

 

Loading...