TÔI LÀ ĐỨA TRẺ MẸ NUÔI KHÔNG YÊU, MẸ RUỘT KHÔNG THƯƠNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-09-17 16:57:48
Lượt xem: 364

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời phụ , điểm của luôn trong top 3. Đó là thứ duy nhất thấy đáng để tự hào.

 

Ứng Xuân Hồng chẳng vui, chỉ chửi:

“Con gái học giỏi thì gì? Giá mà thành tích là của Đại Xuyên, con trai mà học đại học ngon thì mới giá trị!”

 

lặng im rửa bát, để mặc nước mắt hòa cùng bọt xà phòng.

 

Cho đến một ngày, cửa quán xuất hiện một đàn ông ăn mặc chỉnh tề.

 

3

 

Ông đầu đến.

 

Khách của quán cơm thường mặc áo thun dính mồ hôi, miệng chửi tục.

 

Còn ông khác hẳn. để ý ngay lập tức.

 

Áo sơ mi phẳng phiu, cà vạt ngay ngắn, giày da sạch bóng. Sau cặp kính gọng vàng là khuôn mặt nho nhã.

 

Ông lạc lõng giữa cái quán tồi tàn .

 

Thỉnh thoảng ông quán, như mà ngập ngừng. Chạm ánh mắt , ông gượng gạo, rời .

 

Từ khi sinh , đối xử tử tế với quá ít. chắc rằng ông kẻ . cũng chẳng liên quan gì đến .

 

vẫn né khách sàm sỡ, vẫn rửa bát, vẫn chịu đòn.

 

Tối hôm đó gần giờ đóng cửa, đang rửa bát trong bếp thì giọng khách khí:

“Chào chị Ứng, là bác sĩ Triệu ở Bệnh viện Nhị Phụ Minh Thành.”

 

Ứng Xuân Hồng vốn quen chửi rủa, hiếm khi gặp khách năng lễ phép, nên cũng tươi mặt, bảo quán sắp hết giờ, còn đồ ăn.

 

Bác sĩ Triệu xua tay:

đến ăn. mặt bệnh viện và ủy thác đến để xin chị. Khi chị sinh con, bệnh viện bế nhầm.”

 

“Cái gì? Ý ông là ? Con bé sinh? nuôi con mười mấy năm ? Vậy con gái ?” – Ứng Xuân Hồng trừng mắt.

 

Bác sĩ Triệu vội giải thích:

“Qua điều tra, con gái hiện tại của chị – Lâm Hiểu Thần – và tiểu thư Giang Doanh nhà Giáo sư Giang bế nhầm. Chúng thật sự xin .”

 

Ứng Xuân Hồng sững sờ. Đó chẳng là giáo sư Giang lừng danh !

 

từng gặp, nhưng từ lâu danh tiếng, khu nhà giàu đối diện nhắc đến ông đều đầy kiêu hãnh.

 

Bác sĩ Triệu sợ bà sốc quá, nên vội an ủi.

 

Còn , ngoài kinh ngạc, trong lòng chỉ vui mừng.

 

Thì mới là con gái thật sự!

 

Cuối cùng thể thoát khỏi quán cơm !

 

Không còn lo khách quấy rối, còn lo Ứng Xuân Hồng đánh mắng, còn chửi “mày ăn mặc lẳng lơ” chỉ vì mặc chiếc váy đồng phục duy nhất.

 

Không còn Lâm Đại Xuyên lấy cớ đánh đập.

 

Không còn bạn bè chê bữa cơm ôi thiu.

 

Không còn nỗi lo ngày mưa áo đồng phục ướt đồ .

 

 

khi đang ngập tràn hy vọng, bác sĩ Triệu :

“Hiện giờ bà Giang còn đang đau khổ, thể chấp nhận sự thật. Vì Lâm Hiểu Thần vẫn tạm thời ở chỗ chị.”

 

Ý gì chứ?

 

Mẹ ruột nhận .

 

4

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-dua-tre-me-nuoi-khong-yeu-me-ruot-khong-thuong/2.html.]

Ban đầu tin bế nhầm, còn nghĩ, chẳng trách Ứng Xuân Hồng ngày nào cũng đánh mắng, thì ruột .

 

tại ruột cũng ? đáng ghét đến thế ?

 

phục. hỏi cho rõ.

 

Đêm hôm đó, lén lút sang khu biệt thự Kim Giang Hoa Viên đối diện.

 

Đó là nhà của Giang Doanh, nơi các bạn nữ trong lớp nhắc đến đều đầy ngưỡng mộ.

 

chính xác nhà nào.

 

loanh quanh, bỗng thấy hai chiếc xe đạp quen thuộc.

 

Một là của Giang Doanh, gắn gấu bông nhỏ dễ thương.

 

nhận ngay.

 

Chúng dựng ở góc sân biệt thự, ánh đèn sân vườn lấp lánh.

 

Sân biệt thự thật rộng, vườn hoa cắt tỉa gọn gàng, hương hoa thoảng trong gió.

 

Bên cạnh là bàn đá cùng bốn ghế tinh xảo – hẳn là chỗ cả nhà hóng mát chuyện trò.

 

Mà tất cả lẽ là của .

 

Trong nhà sáng đèn, thấp thoáng bóng .

 

 

gõ cửa thế nào? Phải ?

 

Khi còn đang do dự, cửa mở . Là đàn ông nho nhã .

 

Ông thấy , trong mắt thoáng hiện lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

 

Chúng chạm mắt.

 

Đây chính là cha ruột ? – đứa con bé mọn như – cũng cha trí thức như ?

 

Không kìm , nước mắt trào , bao tủi hờn ùa về, nức nở.

 

Ông lộ vẻ lo lắng, vội chạy , rút khăn tay cho lau nước mắt. Mùi xà phòng thoang thoảng khiến thấy yên lòng.

 

Ông vỗ vai , dịu dàng an ủi.

 

lúc , giọng một phụ nữ vang lên:

“Lão Giang, ông còn mang ?”

 

Là giọng Giang. Bà mở cửa, thấy , đôi mắt mở to, vẻ kinh hãi khó tin.

 

rõ ràng là con ruột của bà.

 

Giang giáo sư đưa nhà, Giang theo , im lặng.

 

Ngôi nhà sáng choang, đèn chùm lộng lẫy, nội thất sang trọng. Giang Doanh và Giang Hạo mặc đồ ở nhà đẽ.

 

Đây chính là tổ ấm trong mơ của .

 

“Lâm Hiểu Thần, mày đến nhà tao?” – Giang Doanh ôm gấu bông to, ngạc nhiên .

 

 

Giang giáo sư định mở miệng thì Giang chen ngang:

“Nó lạc trong khu, quá nên bố đưa cho uống nước thôi.”

 

Giang Doanh gì thêm.

 

Mẹ Giang vội đưa cho chai nước, vuốt tóc , tránh ánh mắt :

“Uống .”

 

Giang Doanh cũng nhấc cốc nước bàn, đó vẽ hình một bé gái dễ thương. Bên cạnh là ba chiếc giống hệt – lượt vẽ bé trai, bố, .

 

Loading...