Thật , vốn thích Tết.
“đứa con nhà ” trong miệng , trong những dịp ồn ào như thế, ngay cả việc trốn trong góc yên lặng thở cũng là sai lầm.
phát hiện, đầu tiên đón Tết ở nhà, hình như thấy thoải mái hơn một chút.
lúc đó, điện thoại trong túi rung lên.
vội mở , là tin nhắn trong nhóm gia đình.
Thì là họ gửi ảnh chụp gia đình.
cầm điện thoại giơ lên thật lâu, nhưng mãi vẫn đợi tin nhắn nào hỏi đang ở .
thở dài một thật sâu, đó là vì thất vọng, là vì buông xuống phần nào.
Mở tấm ảnh , thấy trong hình vây quanh ông bà nội, trai và chị gái hai bên, ai nấy đều rạng rỡ.
Không , bức ảnh dường như còn hài hòa hơn.
Phía bỗng trở nên ấm áp, một chiếc áo khoác dày choàng lên vai .
đầu , là bà chủ nhà trọ.
Chị màn hình điện thoại trong tay , ánh mắt dừng khuôn mặt .
“Cô bé, em nhớ nhà ?”
03
Chưa đợi trả lời, bà chủ lải nhải kể .
“Nhà chị cũng ở miền Nam, cũng là con thứ ba trong nhà.”
“Khác với em là, phía chị hai chị gái, phía một em trai. Trong nhà, điều chị ghét nhất chính là Tết.”
“Nhà nghèo, quần áo mới chỉ thể ưu tiên cho hai chị gái và em trai. Chị gái mặc xong, sang năm chị mới mặc . Còn em trai... chỉ vì nó là con trai thôi.”
Chị ngừng một chút, như thể nhớ điều gì đó, khẽ .
“May mà lấy chồng xa, từ đó về cần về chịu đựng những ngày như thế nữa.”
……
Nghe xong câu chuyện của bà chủ, chẳng hiểu mắt đỏ lên.
, đầu năm mới , nếu sẽ suốt cả năm.
chỉ thể ngẩng đầu lên trời, bầu trời chẳng gì cả, mà mắt khô rát.
“Thật cũng hẳn là về nhà.”
“Chỉ là cảm thấy, em ở nhà thì cũng dư thừa, chi bằng đừng về, khỏi phiền thêm.”
Những ngày đó ở nhà trọ, vì bận rộn mà cuộc sống trở nên đơn giản, nhưng cũng đầy đủ hơn.
Cho đến ngày mùng sáu Tết, nhận tin nhắn đầu tiên trong điện thoại.
hồi hộp lấy xem, thấy gửi ba , mà là một chị họ vốn chẳng thiết, trong lòng chẳng là cảm giác gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-dua-con-thua-trong-gia-dinh/2.html.]
vẫn mở khung trò chuyện xem.
“Em đang giận dỗi với ba đấy chứ? Hôm nay chúc Tết mà chẳng thấy em , chị cũng dám nhắc, sợ cãi .”
Qua màn hình, cũng thể tưởng tượng vẻ mặt hả hê của chị khi câu đó.
“Thật em cũng nên suy nghĩ , cần lúc nào cũng so đo với chị em . Họ xinh , thông minh, ngoan ngoãn, em lấy gì mà so với họ chứ?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
dòng chữ đó, ban đầu định gõ sự thật.
ba bỏ quên ở phương Bắc.
từng nghĩ ganh đua với chị.
khi nhấn gửi, xóa từng chữ một.
Gửi thì ý nghĩa gì ?
Biết khi ba phát hiện ở nhà, thấy phiền lòng, ảnh hưởng đến tâm trạng đón Tết của họ.
Chi bằng giả vờ như chẳng gì, ngoan ngoãn nốt công việc trong kỳ nghỉ .
Kiếm chút tiền, nếu họ quên gửi sinh hoạt phí, cũng chịu đói nữa.
ngờ, đến mùng tám Tết, gặp dì Ba và chị họ đến du lịch, trọ đúng ở nhà nghỉ .
Khi họ thấy mặc tạp dề đang lau bàn, cả hai đều ngạc nhiên, nhưng vẫn niềm nở chào hỏi.
“Sao cháu ở đây?”
“Cháu thêm dịp nghỉ đông ạ.” thật thà đáp.
Dì Ba tròn mắt ngạc nhiên: “Nhà các cháu cũng coi như khá giả mà, để cháu ngoài thêm thế ?”
Bà : “Để lát nữa dì gọi điện hỏi ba cháu cho rõ.”
trả lời thế nào, cuối cùng chỉ im lặng.
Dì và chị họ ở ba ngày, còn thấp thỏm lo sợ suốt cả ba ngày đó.
Cho đến khi dọn dẹp căn phòng mà dì Ba và chị họ trả, vẫn nhận tin nhắn nào từ ba .
bật tự giễu. Ừ , lớn như mà vẫn còn phân biệt là lời xã giao, là lời thật lòng.
Trước đây, chỉ cần dì Ba tình cờ gặp chị ngoài đường, bà liền gọi điện cho ba ngay.
Bà , chị như , để một , bảo họ nên dành nhiều thời gian bên con gái hơn, lỡ kẻ bắt thì .
Còn đối với chuyện của , dường như lúc nào cũng chỉ câu “để ” hoặc “để khi khác”.
Lúc nhỏ còn mong chờ, nghĩ rằng quen .
giây phút , mới nhận thì , vẫn luôn mong chờ.
Thoáng cái, đến Rằm tháng Giêng.
thấy những vị khách trong nhà nghỉ lượt quầy thanh toán, rằng về nhà đón lễ hội, ăn bữa cơm đoàn viên.
Tay khựng giữa lúc đang dọn phòng, lấy hết can đảm, định gọi điện cho ba .