Tôi Là Đứa Con Thừa Trong Gia Đình - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-21 05:25:29
Lượt xem: 385

là đứa con thừa trong gia đình.

 

Chị gái là quán quân cuộc thi sắc , trai thì đầu tỉnh trong kỳ thi đại học.

 

Chỉ , bình thường đến mức chẳng gì nổi bật, giải thưởng duy nhất từng nhận là bông hoa đỏ nhỏ ở mẫu giáo.

 

Vào sinh nhật mười tám tuổi, từng ước với ba rằng: Tết năm nay, con xem biển ở phương Nam.

 

Đến kỳ nghỉ đông, ba giơ lên tấm vé máy bay đặt sẵn từ lâu.

 

Khi đến nơi, chị thấy tuyết ở phương Bắc thì reo hò vui sướng.

 

Chúng ở trong nhà trọ suốt nhiều ngày.

 

Sáng mồng Một Tết, dậy sớm gõ cửa phòng ba nhưng phát hiện bên trong trống trơn.

 

mở điện thoại , thấy ảnh họ đang ăn sủi cảo đêm giao thừa, mới thì họ về nhà từ tối qua.

 

01

 

căn phòng trống rỗng, chút hoang mang gì.

 

Phản ứng đầu tiên của là tự hỏi, sai điều gì?

 

Chưa kịp nghĩ câu trả lời, phía cầu thang vang lên tiếng bước chân, là ông chủ nhà trọ lên.

 

theo phản xạ cúi đầu xin : “Xin , cháu ngủ quên mất, cháu tối qua ba cháu rời .”

 

Sắc mặt của ông chủ nhà trọ lập tức đổi.

 

vội cúi thấp đầu hơn, chuẩn tinh thần để đón nhận một tràng mắng chửi.

 

tiếng mắng mà tưởng sẽ đến, xuất hiện.

 

Ngược , một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên đầu , khẽ vuốt hai cái mạnh, cũng nhẹ.

 

“Làm cha tệ như chứ? Đi du lịch mà bỏ quên cả con ? Nào, cho chú điện thoại của ba cháu, chú gọi bảo họ đón cháu!”

 

Cảm nhận ấm từ bàn tay đầu, hiểu , lời dối bật khỏi miệng :

 

“Đừng liên lạc với họ! Đây là thử thách mà ba cháu để cho cháu, xem cháu đủ trưởng thành để tự sinh sống bên ngoài .”

 

ít khi dối, nên dứt lời, căng thẳng ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt lo lắng của ông chủ nhà trọ:

 

“Chú thể cho cháu ở , cháu nấu ăn, việc nhà!”

 

Ông chủ cau mày, vẫn kiên quyết: “Không , nhất định liên lạc với cha cháu.”

 

rút chứng minh nhân dân từ ốp điện thoại , quỳ thẳng mặt ông:

 

“Nếu ba cháu lo cho cháu, họ sẽ gửi tiền cho cháu về nhà thôi. Cháu đủ tuổi trưởng thành, cháu thể chịu trách nhiệm cho hành vi của , cháu xin chú đừng đuổi cháu , ?”

 

Đây đầu tiên ba bỏ quên ở bên ngoài.

 

cũng , một khi liên lạc với họ, họ hoặc sẽ đón , hoặc sẽ mua cho một vé máy bay về.

 

mỗi bình yên trở về mặt họ, chút áy náy của họ cũng tan biến như khói.

 

từng rằng suýt kẻ buôn bắt , họ cũng chỉ dặn: “Lần ngoài, nhớ sát hơn một chút.”

 

Nhiều , cũng từng nghi ngờ chăng họ thật sự ghét .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-dua-con-thua-trong-gia-dinh/1.html.]

Sau mới hiểu, ghét, mà là yêu quá ít, ít đến mức chẳng bằng một phần của chị.

 

, chỉ là một đứa trẻ chẳng gì nổi bật, ở trong nhà cũng là dư thừa, tư cách so sánh với họ chứ.

 

Bà chủ là một cô gái miền Nam, khi xong câu chuyện của , là con gái thứ ba trong nhà, ánh mắt chị trở nên phức tạp, khẽ thở dài một tiếng.

 

“Làm ở đây lương cao , bao ăn bao ở, mỗi ngày chỉ tám mươi tệ, cháu đồng ý chứ?”

 

ngạc nhiên bà, dốc hết sức gật đầu thật mạnh.

 

Được ở là điều xa xỉ, ngờ còn tiền.

 

nghĩ xong đợi khi tiền, kỳ nghỉ tới, sẽ phương Nam xem biển!

 

02

 

“Thôi , theo việc , tiên dán câu đối !”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Giọng ông chủ kéo về thực tại.

 

ngẩng đầu, kinh ngạc ông: “Cháu tư cách để dán câu đối ?”

 

Ông chủ nhíu mày, dường như trừng một cái, nhưng cuối cùng nhịn xuống.

 

“Có gì mà tư cách với tư cách, cho nhanh tay chút, đừng để lỡ bữa ăn.”

 

nhận lấy đôi câu đối mới tinh, tờ giấy đỏ vẫn còn mùi mực, cầm trong tay mà cảm giác như thật.

 

Tết ở nhà luôn bận rộn dán câu đối, treo lồng đèn, việc nào cũng đúng quy củ.

 

Anh trai là con trai, nên chỉ mới tư cách động tay.

 

Chị gái học giỏi, xinh , nên chị mới tư cách chạm phúc khí đó.

 

Còn bình thường như thì tư cách.

 

Giờ cầm câu đối tay, nâng niu nó mà dán câu đối thật cẩn thận, dán xong thì một bàn tay kéo trong nhà.

 

Trên bàn ăn bày đầy những chiếc bánh sủi cảo nóng hổi, chen chúc quanh bàn nhưng chừa cho một chỗ trống.

 

sững .

 

Những năm , mỗi dịp Tết đều cùng một nhóm họ hàng bận rộn trong bếp, chỉ khi ăn xong, mới đến lượt chúng .

 

Còn nhiều khi, thậm chí chẳng tư cách lên bàn ăn.

 

“Ăn , gì thế?” bà chủ gắp một chiếc sủi cảo bỏ bát .

 

Sự nhiệt tình của họ lan sang , giữa những câu chuyện rộn ràng khi ăn bánh sủi cảo, dần hòa khí .

 

Bên ngoài, tiếng trẻ con đốt pháo nổ lách tách vang lên.

 

Bà chủ lấy từ tủ hai hộp pháo nhỏ, nhét tay .

 

“Ra ngoài chơi .”

 

chút ngạc nhiên: “Không cần việc ạ?”

 

“ Hôm nay là Tết, kiêng dọn dẹp. Mai hãy , hôm nay việc gì , ngoài chơi .” bà chủ , nhẹ đẩy một cái.

 

Thấy họ kiên trì hết đến khác, đành bước ngoài cửa.

 

Nhìn một đám trẻ nhỏ hơn nhiều đang chạy nhảy tung tăng trong đêm, kìm mà khẽ mỉm .

Loading...