"Con nghe thấy hết rồi! Ông bà ngoại nói muốn dì lấy ba, trở thành mẹ của con! Con không cần, dì chỉ có thể là dì, không thể trở thành mẹ của con!"
"Đứa bé ngốc này, không ai có thể thay thế mẹ con, cũng như không ai có thể thay thế chị của dì. Chắc chắn là con nghe nhầm rồi."
Dưới sự đảm bảo của tôi, Đóa Đóa mới dần dần ngừng khóc.
Trong lòng tôi lại nổi lên nghi ngờ. Ba mẹ muốn tôi kết hôn với anh rể Uông Hoài?
Bọn họ phát điên rồi à?
Sao lại có những suy nghĩ trái với luân thường đạo lí như vậy?
Chẳng lẽ là Đóa Đóa nói dối? Không thể nào. Con bé mới 3 tuổi, hơn nữa mối quan hệ của chúng tôi khá tốt, chẳng có lý do gì để nói dối cả.
Hay là nghe nhầm rồi?
Một đứa trẻ ba tuổi, hiểu sai ý người lớn, truyền đạt sai thông tin là điều rất dễ xảy ra.
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại mầm mống nghi ngờ.
Rất nhanh sau đó, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra khiến tôi suýt chút nữa cắt đứt quan hệ với ba mẹ.
8.
Hôm đó mẹ tôi đã nấu một bàn toàn những món ăn tôi thích, còn đặc biệt dặn dò tôi tan làm xong thì nhớ về nhà sớm.
Tôi không từ chối được, cứ đứng ngoài cửa đến tận giây phút cuối cùng mới miễn cưỡng mở cửa bước vào.
Ba mẹ và Uông Hoài đang nói chuyện gì đó, thấy tôi về, tất cả đều ăn ý không nói gì nữa, trên gương mặt xuất hiện nụ cười hài lòng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cứng nhắc ngồi xuống bàn ăn.
Trong suốt bữa cơm, mẹ luôn nhiệt tình gắp thức ăn đến nỗi bát tôi không thể chất thêm được nữa mới thôi.
Điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Mẹ tôi chỉ gắp cho Lục Dung, cũng chỉ nấu những món ăn mà Lục Dung yêu thích.
Trên bàn ăn, Uông Hoài rót cho tôi một ly rượu vang.
"San San, cảm ơn em thời gian qua đã chăm sóc anh và gia đình, vất vả cho em rồi."
Tôi muốn từ chối, nhưng ánh mắt Uông Hoài nhìn tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực.
Tôi vô thức đưa tay ra nhận lấy ly rượu.
Vừa nhận lấy ly rượu, Uông Hoài bất ngờ giơ ngón tay ra vuốt nhẹ mu bàn tay tôi.
Hành động này quá mức mập mờ.
Tôi ngừng thở một lúc, vội vàng liếc mắt nhìn ba mẹ.
Họ không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ vui vẻ ăn uống.
Tôi không hiểu ý đồ của Uông Hoài, cảm thấy vô cùng sợ hãi nhưng không dám thể hiện ra, chỉ lén dịch ghế sang bên cạnh, cố gắng tránh xa anh..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-ai-vay/chuong-4.html.]
Lúc này, những cảnh tượng trong mơ tua đi tua lại trong đầu tôi, không thể xua đi.
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện Uông Hoài nhìn tôi với ánh mắt đong đầy tình cảm, nở một nụ cười ẩn ý.
Ánh mắt của anh ta vô cùng kì lạ, như thể đang trêu chọc con mồi, chứa đứng hứng thú và ham muốn.
Ánh mắt này, tôi đã từng nhìn thấy vô số lần khi anh ta nhìn Lục Dung.
Tôi rùng mình, bữa cơm cũng trở nên nhạt nhẽo.
Tôi vội vàng nuốt hai miếng cơm rồi chạy trốn về phòng.
Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Uông Hoài phát ra từ sau lưng.
9.
Tôi càng nghĩ càng thấy sai sai nên đã tìm cơ hội để dụ bọn họ ra ngoài.
Sau đó nhờ vào bạn bè, tôi đã lắp đặt rất nhiều camera trong nhà.
Trực giác mách bảo tôi rằng mọi thứ không chỉ đơn giản là một giấc mộng xuân.
Sau khi lắp camera xong thì ba mẹ tôi vừa hay về nhà.
Tôi viện cớ đau đầu, trốn trong phòng lén lút quan sát bên ngoài.
Tiếp theo sau đó, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, thì ra mọi chuyện đều là do ba mẹ tôi âm thầm sắp đặt.
Qua camera, tôi thấy ba mẹ tôi đã bỏ thuốc vào ly nước của tôi.
Đồng thời, tôi còn nghe thấy giọng nói của họ qua tai nghe:
"Nếu như nó phát hiện ra chúng ta bỏ thuốc, làm ầm ĩ lên thì sao?"
"Sợ gì chứ, đợi đến khi nó phát hiện thì việc cũng đã thành, đến lúc đấy nó còn cơ hội phản kháng chắc?"
"Làm như thế có ổn không? Dù sao thì nó cũng là con gái của chúng ta."
"Chúng ta làm thế này là vì tốt cho nó. Nếu như nó vui vẻ ở bên Uông Hoài thì tôi cần gì phải tốn công tốn sức như thế này? Đều là người một nhà, hiểu rõ nhau, hơn nữa, ông nhẫn tâm nhìn Đóa Đóa bị mẹ kế bắt nạt à?"
Thì ra những gì Đóa Đóa nói đều là thật.
Ba mẹ vì muốn ép tôi kết hôn với Uông Hoài, sẵn sàng hạ độc?
Sao họ có thể tàn nhẫn như vậy? Đến cả danh dự của con gái cũng có thể coi thường?
Tôi tức giận đến nỗi run cả người, muốn xông ra ngoài, chất vấn họ tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
Lúc này, mẹ tôi cầm cốc nước, gõ cửa phòng tôi.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Môi mẹ tôi đỏ như máu, nở một nụ cười tàn ác như rắn độc.
"San San, con còn đau đầu không? Uống nước rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé."