Tôi Là Ai Vậy? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-12-17 12:20:05
Lượt xem: 1,006

Sau khi chị gái qua đời.

 

Tôi nằm mơ một giấc mộng xuân.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Trong mơ, tôi và anh rể làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả.

 

Về sau, tôi phát hiện ánh mắt anh rể nhìn tôi có hơi khác lạ.

 

1.

 

Chị gái tôi, Lục Dung, đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.

 

Sau ba ngày để tang, anh rể tôi - Uông Hoài, người nổi tiếng là yêu chiều vợ mới vội vội vàng vàng chạy đến.

 

Uông Hoài bước vào cửa, đập ngay vào mắt là bức di ảnh màu trắng đen của chị Lục Dung treo trên tường.

 

Anh đơ người một lúc, rồi đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe.

 

Cuối cùng, anh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, quỳ xuống đất rồi khóc nức nở:

 

"Dung Dung, sao em lại bỏ anh mà đi? Không có em, anh làm sao sống được?"

 

"Anh đáng ch.ết, tự nhiên lại đi ra nước ngoài. Nếu anh không đi, em sẽ không gặp tai nạn."

 

"Dung Dung, em trở lại được không? Anh thực sự không thể mất em."

 

Gương mặt Uông Hoài tiều tụy, quầng mắt thâm xì, cằm lất phất râu, có thể thấy mấy ngày qua anh không hề nghỉ ngơi.

 

Ba mẹ khó khăn lắm mới ổn định cảm xúc, lại bị Uông Hoài kéo tụt xuống.

 

Họ khóc lóc tiến lên kéo Uông Hoài dậy.

 

"Ba mẹ biết tình cảm của các con vô cùng sâu đậm, nhưng con phải cố gắng vực dậy, dù sao thì Đóa Đóa vẫn còn nhỏ."

 

Nói đến đây mới nhớ, Lục Dung và Uông Hoài đã kết hôn được năm năm nhưng vẫn luôn mặn nồng, chưa từng cãi nhau lần nào.

 

Mỗi lần Lục Dung tức giận, Uông Hoài nhất định sẽ hạ mình dỗ dành chị ấy, đến khi chị hết giận mới thôi.

 

Không chỉ vậy, mỗi lần đến ngày kỉ niệm, Uông Hoài sẽ luôn tìm đủ mọi cách tạo bất ngờ cho chị.

 

Mỗi lần nhắc tới Uông Hoài, ánh mắt Lục Dung sẽ đong đầy hạnh phúc, như thể thiếu nữ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

 

Kết hôn năm năm, bọn họ vẫn luôn là cặp vợ chồng mẫu mực được mọi người ngưỡng mộ.

 

Ba mẹ cũng vô cùng vừa lòng chàng rể Uông Hoài này.

 

Không nghi ngờ gì nữa, cái ch.ết của Lục Dung là một sự đả kích vô cùng lớn đối với Uông Hoài.

 

Anh ta chưa thể vực dậy, ba mẹ thì đang vô cùng đau lòng, để lại đứa bé 3 tuổi Đóa Đóa không ai chăm sóc.

 

Tôi không đành lòng nên quyết định tạm thời ở nhà Lục Dung để chăm sóc gia đình họ.

 

2.

 

Đây không phải lần đầu tiên tôi ở nhà Lục Dung.

 

Tôi và Lục Dung thân thiết với nhau từ nhỏ, tôi vô cùng ỷ lại chị ấy.

 

Vậy nên sau khi kết hôn, Lục Dung không chỉ đón ba mẹ đến sống cùng mà tôi cũng thường xuyên ở lại nhà chị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-ai-vay/chuong-1.html.]

 

Lục Dung từng nói: "Trong ngôi nhà này sẽ luôn có một phòng dành cho em."

 

Uông Hoài cũng đã từng cảm thán về chuyện này: "Thật hâm mộ tình cảm chị em sâu đậm của hai người."

 

Nhưng lần này, ngay ngày đầu tiên ở nhà Lục Dung, tôi đã gặp phải một chuyện vô cùng kì lạ.

 

Do mấy ngày hôm nay một mình lo liệu tang lễ của Lục Dung nên cả thể chất và tinh thần của tôi đều mệt lả.

 

Mới nằm trên giường chưa được bao lâu, tôi đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Lúc sau, tôi đã mơ một giấc mơ vô cùng kì lạ.

 

Trong mơ, tôi nằm trong lòng Uông Hoài, vươn tay mơn trớn khắp người anh.

 

Uông Hoài nghiêng đầu, nhìn tôi một cách nồng cháy.

 

Tôi nhìn xuyên qua con ngươi của anh, phát hiện trong mắt anh vẫn luôn là hình bóng của chị Lục Dung.

 

Tuy nhiên tôi không cảm thấy ngón tay có gì đó không ổn, cứ thế tiếp tục lả lướt ngón tay trên người Uông Hoài.

 

Giây tiếp theo, Uông Hoài bắt lấy tay tôi, gầm lên một tiếng rồi đè tôi xuống.

 

Những sợi râu lưa thưa của anh đ.â.m vào cằm tôi, làm cho tôi ngứa ngáy.

 

Chúng tôi như phát điên, tìm kiếm gì đó ở trên người nhau.

 

Nằm mơ một giấc mơ như vậy, tôi hẳn phải cảm thấy hổ thẹn.

 

Dù sao thì Uông Hoài cũng là anh rể tôi, là người mà Lục Dung hết mực yêu thương, sao tôi lại có thể có những suy nghĩ như vậy.

 

Nhưng cơ thể dường như không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cứ thế quấn quýt bên Uông Hoài.

 

Mãi đến khi tôi hét chói tai, liều mạng dãy dụa thì mới tỉnh lại được.

 

Cũng may đây chỉ là một giấc mơ.

 

Nhưng cảm giác đau nhức sau chuyện ấy lại quá chân thật.

 

Tôi hoang mang, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt tìm tòi của chị trong bức ảnh.

 

Ánh mắt ấy như thể đang im lặng lên án.

 

"Em gái ngoan của chị, em là đứa em gái mà chị yêu thương nhất."

 

"Sao em có thể phản bội chị? Chị mới ch.ết 3 ngày thôi mà!”

 

3.

 

Tôi trốn trong chăn, không dám dậy.

 

Mãi đến khi mẹ tôi gõ cửa, tôi mới bửng tỉnh từ trong cơn hoảng hốt.

 

"San San, sao con vẫn chưa dậy? Sắp muộn giờ đi làm rồi."

 

"Con dậy ngay nè."

 

Tôi miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, cúi đầu nhìn bàn ăn, không dám trực tiếp đối mặt với ai, sợ có người phát hiện ra bí mật của mình.

 

Loading...