“Thư… đó… trong… đó…”
Lời thều thào của Hoàng Minh khiến tim đập loạn xạ. Lá thư? Bí mật lớn nhất của , và cả lý do giấu thứ, đều trong lá thư đó ?
vội vàng mở ngăn kéo tủ đầu giường. Bên trong một cuốn sổ nhỏ và một phong bì ố màu. run rẩy cầm lấy phong bì, đó tên gửi nhận, chỉ là một dòng chữ tay nhỏ:
“Cho An.”
giật . Cho ? Hoàng Minh chuẩn lá thư cho từ bao giờ? Anh ngày sẽ đến ?
Hoàng Minh. Anh đang , ánh mắt đầy sự mệt mỏi, nhưng cũng đầy sự nhẹ nhõm. Anh khẽ gật đầu, hiệu cho mở lá thư .
hít một thật sâu, từ từ mở phong bì. Bên trong là một lá thư tay, chữ của Hoàng Minh, nhưng nét chữ run rẩy hơn bình thường. bắt đầu , từng câu chữ như một nhát d.a.o cứa tim .
“An, nếu em đang những dòng , lẽ đang giữa ranh giới sống chết, hoặc còn cõi đời nữa. Anh , em đang giận , hận . Anh xứng đáng với điều đó.”
Nước mắt bắt đầu lăn dài má. Anh sẽ giận , hận . Vậy tại vẫn ?
“Anh xin vì giấu em thứ. Anh xin vì khiến em đau khổ suốt bao năm qua. Anh , sự im lặng của g.i.ế.c c.h.ế.t tình yêu của chúng . … còn lựa chọn nào khác.”
Không còn lựa chọn nào khác? nắm chặt lá thư, tiếp, tim đau nhói.
“Căn bệnh của … em ? Nó là một căn bệnh di truyền. Mẹ , bà nội , và cả ông cố , đều vì nó. Nó sẽ bùng phát bất cứ lúc nào, và mỗi bùng phát nặng hơn. Anh điều đó từ khi còn trẻ.”
sững sờ. Bệnh di truyền? Vậy , chỉ là bệnh bạch cầu mãn tính, mà nó còn là một lời nguyền, truyền từ đời sang đời khác trong gia đình . Anh mang gánh nặng từ khi sinh .
“Khi yêu em, em xứng đáng một cuộc sống bình thường, một gia đình hạnh phúc, một tương lai sống trong lo sợ. Anh em gánh chịu phận nghiệt ngã cùng .”
“Anh cố gắng đẩy em xa, để em vướng bận . Anh cố tình thờ ơ, lạnh nhạt, để em nghĩ rằng còn yêu em nữa. Anh em hận , để em đủ dũng khí rời bỏ , để em tìm thấy hạnh phúc mới.”
Những lời như hàng ngàn mũi kim đ.â.m tim . Anh cố tình đẩy xa? Cố tình để hận ? Vậy , sự lạnh nhạt, sự thờ ơ của bấy lâu nay, đều là một vở kịch do tự biên tự diễn, chỉ để tự do?
“Anh cầu xin Hằng, em gái họ của , giúp che giấu tất cả. Cô là duy nhất về căn bệnh của , và cũng là duy nhất tin tưởng. Anh nhờ cô trợ lý, để cô thể hỗ trợ trong công việc, và cũng để cô thể chăm sóc em, nếu chuyện gì xảy .”
sang Hằng. Cô đang đó, nước mắt cũng lăn dài má. Vậy , Hằng là tình địch, mà là giao phó để chăm sóc ? Một cảm giác tội dâng trào trong . hiểu lầm cô quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-khong-con-la-vo-anh/chuong-9.html.]
“Về hợp đồng công ty, em sẽ tìm điều khoản đó. Anh cố tình để nó ở đó. Bởi vì , em là duy nhất trực giác nhạy bén, và thể những cạm bẫy mà khác thấy.”
“Và yếu tố khách quan… đó là hồ sơ bệnh án của . Anh , nếu thể tỉnh để ký hợp đồng, thì chỉ hồ sơ bệnh án của mới thể chứng minh lý do thể thực hiện công việc. Và đó chính là bằng chứng để hóa giải điều khoản bất lợi .”
sững sờ. Hồ sơ bệnh án của ? Anh dùng chính căn bệnh của để bằng chứng cứu công ty? Anh tính toán tất cả thứ, từ việc sẽ gặp tai nạn, đến việc sẽ đến bệnh viện, đến việc sẽ tìm lá thư , và sẽ cứu công ty của .
Hoàng Minh… hy sinh quá nhiều. Anh chịu đựng quá nhiều.
“Anh , em sẽ khó tha thứ cho . chỉ mong em hiểu rằng, tất cả là vì em. Anh yêu em, An. Yêu em nhiều hơn bất cứ điều gì thế giới . Và em chịu đựng bất cứ điều gì vì .”
Lá thư kết thúc ở đó. lặng, nước mắt tuôn như mưa. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu giận hờn bỗng chốc tan biến, đó là sự xót xa, sự thấu hiểu, và một tình yêu vẫn còn âm ỉ cháy.
Hoàng Minh, đang , ánh mắt đầy sự yếu ớt, nhưng cũng đầy sự hy vọng và tình yêu. Anh tất cả vì . Anh tự biến thành kẻ xa, chỉ để hạnh phúc.
Bà Ngọc bước đến, ôm chầm lấy . “An ơi… xin . Mẹ gì cả. Thằng Minh nó giấu kỹ quá.”
ôm lấy bà Ngọc, nức nở. Hằng cũng bước đến, đặt tay lên vai , ánh mắt cô đầy sự cảm thông.
“Cô An, cháu xin . Cháu thể . Anh Minh dặn cháu giữ bí mật. Anh , nếu cháu , cô sẽ bao giờ rời bỏ , và cô sẽ chịu khổ cùng .” Hằng , giọng cô nghẹn ngào.
lắc đầu. “Không Hằng. Tớ hiểu .”
sang Hoàng Minh. Anh đang , ánh mắt đầy sự van nài. Anh tha thứ cho , hiểu .
bước đến bên giường , nắm lấy tay . “Minh, em… em hiểu . Em giận nữa. Em… em thương .”
Hoàng Minh khẽ nhếch môi, một giọt nước mắt lăn dài khóe mắt . Anh cố gắng xiết c.h.ặ.t t.a.y , một cử chỉ yếu ớt nhưng đầy tình cảm.
“Giờ thì… chúng gì để cứu công ty của Minh?” Hằng hỏi, giọng cô đầy sự quyết tâm. “Chúng thể dùng hồ sơ bệnh án của để hóa giải hợp đồng.”
gật đầu. “ . Chúng bằng chứng . Chúng sẽ điều đó.”
sang Hoàng Minh. Anh đang , ánh mắt đầy sự ơn. Có lẽ, đây là đầu tiên thực sự thấy , thấy con thật của , đằng lớp vỏ bọc lạnh lùng và xa cách.
liệu sự thật đủ để hàn gắn những vết rạn nứt trong tình yêu của chúng ? Hay thứ quá muộn? , lá thư trong tay. Mọi thứ rõ ràng, nhưng con đường phía vẫn còn mịt mờ. nên gì tiếp theo. Quay với , tiếp tục con đường của riêng ? Một câu hỏi lớn đang treo lơ lửng trong đầu , và , quyết định sẽ đổi cả cuộc đời .