Tôi Không Còn Là Vợ Anh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-20 01:52:18
Lượt xem: 365
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
và Hằng cùng cầm tờ đơn đăng ký xét nghiệm tủy, bàn tay ai cũng run rẩy. Hy vọng mong manh, nhưng đó là hy vọng duy nhất lúc . Hằng, cô cũng . Không còn sự cảnh giác nghi kỵ, chỉ còn sự sẻ chia trong nỗi lo lắng.
Bác sĩ hướng dẫn chúng đến phòng xét nghiệm. cùng Hằng, khí giữa hai chúng vẫn còn gượng gạo, nhưng bớt căng thẳng hơn . Có lẽ, trong cảnh sinh tử , mâu thuẫn cá nhân đều trở nên nhỏ bé.
Chúng lấy mẫu máu. Kim tiêm đ.â.m tĩnh mạch, cảm giác nhói nhẹ. nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau tinh thần mà đang trải qua. cánh tay , nghĩ đến Hoàng Minh, trải qua bao nhiêu hóa trị, xạ trị, bao nhiêu đau đớn như thế , một .
Sau khi lấy m.á.u xong, chúng phòng chờ. Bà Ngọc vẫn đó, đôi mắt sưng húp vì . Mai đang cạnh bà, an ủi. Thấy chúng , Mai vội vàng hỏi:
“Thế nào An? Có tin gì mới ?”
lắc đầu. “Bác sĩ chờ kết quả xét nghiệm tủy. Hy vọng sẽ tìm phù hợp.”
Mai , ánh mắt đầy thấu hiểu. “Cậu quyết định đúng . Dù thì, cũng là của , từng là chồng .”
“Mà , Hằng là em họ của Hoàng Minh thật ?” Mai hỏi nhỏ, ánh mắt tò mò Hằng, đang cạnh bà Ngọc và chuyện gì đó với bà.
gật đầu. “Cô . Và cô là duy nhất Hoàng Minh tin tưởng để về căn bệnh của .”
Mai cau mày. “Vậy giấu tất cả chuyện, kể cả của cũng giấu? Anh bệnh mà cho vợ , cho em họ ? Thật là…”
“Tớ cũng hiểu nữa Mai. Tớ chỉ là, chuyện đơn giản như tớ nghĩ.” thở dài. “Có lẽ… lẽ thực sự bảo vệ tớ.”
“Bảo vệ kiểu gì mà ly hôn?” Mai bĩu môi. “Thôi , tớ cãi với nữa. Cậu cứ ở đây . Tớ sẽ ở với .”
Mai lo cho . Cô luôn là bạn nhất của . Có Mai ở đây, cảm thấy an lòng hơn nhiều.
Thời gian cứ thế trôi trong sự chờ đợi mòn mỏi. Mỗi giây phút trôi qua, cảm thấy tim thắt . Hoàng Minh qua tấm kính. Anh vẫn đó, bất động. tự hỏi, đang nghĩ gì? Anh đang ở đây, và đang gì vì ?
nhắm mắt , cố gắng xua những hình ảnh đau lòng. Thay đó, những kỷ niệm về Hoàng Minh ùa về.
Hoàng Minh của những ngày đầu yêu . Anh dịu dàng, quan tâm, luôn đặt lên hàng đầu. Anh từng dành cả đêm để gấp ngàn con hạc giấy cho ngày sinh nhật, khi thích sự lãng mạn.
“An, yêu em. Anh dành cả cuộc đời để chăm sóc cho em.” Anh từng . Ánh mắt lúc đó đầy chân thành, đầy tình yêu.
, thứ dần đổi. Anh bận rộn hơn. Những buổi hẹn hò thưa dần. Những cuộc chuyện ngắn ngủi hơn. Rồi những bữa cơm nguội lạnh. Rồi sự im lặng.
“Anh áp lực lắm .” Câu đó của cứ ám ảnh mãi. Áp lực gì mà thể chia sẻ với ? Áp lực gì mà khiến trở nên xa cách đến ?
Giờ đây, . Áp lực của bệnh tật. Áp lực của một bí mật lớn lao mà giấu. Phải chăng, đó là lý do trở nên lạnh nhạt, để tự rời , để gánh chịu cùng ?
Một giọt nước mắt lăn dài má . Nếu sớm hơn, liệu chuyện khác ? Liệu thể ở bên , cùng chiến đấu với căn bệnh quái ác đó? Hay cũng sẽ gục ngã, như cách nghĩ?
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Hằng vang lên. Cô vội vàng bắt máy, giọng đầy căng thẳng.
“Vâng, giám đốc… Vụ hợp đồng với đối tác nước ngoài… Vâng, cháu . Minh đang trong tình trạng nguy kịch… Không, cháu thể tự quyết định . Cháu cần ý kiến của Minh… Vâng, cháu hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-khong-con-la-vo-anh/chuong-6.html.]
Hằng cúp máy, vẻ mặt cô đầy sự lo lắng. Cô sang , ánh mắt đầy vẻ bất lực.
“Có chuyện gì Hằng?” hỏi.
“Dạ… là chuyện công ty của Minh. Có một hợp đồng lớn quan trọng. Giờ đang đây, thể quyết định . Công ty đang rối.” Hằng , giọng cô đầy sự mệt mỏi.
nhíu mày. “Cô là trợ lý của ?”
Hằng gật đầu. “Dạ đúng . Cháu trợ lý riêng cho Minh hơn hai năm nay .”
Hơn hai năm? Vậy là trong suốt thời gian và Hoàng Minh ly , Hằng luôn ở bên cạnh , hỗ trợ trong công việc, và cả trong bệnh tật. Cô tất cả thứ về , những điều mà , vợ, hề .
cảm thấy một sự ghen tị khó tả dấy lên trong lòng. Không ghen tị tình cảm, mà là ghen tị vì Hằng chia sẻ, , gánh vác cùng những điều mà luôn khao khát.
“Vậy… bây giờ ?” hỏi.
“Cháu nữa. Hợp đồng quan trọng. Nếu ký kịp, công ty thể thiệt hại nặng nề.” Hằng , ánh mắt cô đầy sự lo lắng.
Hoàng Minh, thấy đang khẽ cựa quậy. Ánh mắt từ từ mở , và thẳng . Ánh mắt còn vô định, mà đầy sự tỉnh táo. Anh khẽ nhếch môi, cố gắng gì đó.
“An… em…” Anh gọi tên , giọng yếu ớt hơn bao giờ hết.
vội vàng chạy đến bên giường. “Minh, ? Anh gì?”
Anh nắm lấy tay , bàn tay lạnh ngắt. Anh cố gắng cử động môi, nhưng thành tiếng. Ánh mắt cầu khẩn, như một điều gì đó quan trọng.
Bà Ngọc và Hằng cũng chạy đến bên giường, lo lắng . Hoàng Minh Hằng, , ánh mắt đầy sự bối rối, như đang đấu tranh với một điều gì đó.
Rồi, đưa tay lên, cố gắng chỉ chiếc điện thoại của Hằng, chỉ , ánh mắt đầy vẻ cấp bách. Anh điều gì đó về chiếc điện thoại, về hợp đồng ?
“Anh… gì hả Minh?” Hằng hỏi, giọng cô run run.
Hoàng Minh , ánh mắt van nài. Anh cố gắng hết sức, bật từng chữ một, yếu ớt nhưng rõ ràng:
“An… hợp đồng… cứu… công ty…”
sững sờ. Anh cứu công ty? Tại là ? thể gì? là một giáo viên dạy Văn, hiểu gì về kinh doanh cả. Hơn nữa, chúng ly hôn !
Hoàng Minh , ánh mắt đầy sự tuyệt vọng, như thể đây là cơ hội cuối cùng của . Anh cố gắng , từng từ rời rạc:
“Tin… em… chỉ… em…”
Anh tin ? Anh chỉ tin ? Điều đó nghĩa là gì? Anh giao phó công ty cho ? Tại là Hằng, ở bên suốt bao năm qua, hiểu rõ công việc của hơn ?
, ánh mắt cầu khẩn của . Trái tim như xé toạc. Ly hôn , nhưng vẫn gọi tên , vẫn tin tưởng , vẫn cứu . gì đây? nên tin một nữa, nên từ chối, và để thứ kết thúc ở đây?