Sinh ra bị v.ú nuôi tráo đổi, không lâu sau bà bệnh nặng bán tôi cho cha mẹ nuôi.
Cha mẹ nuôi chỉ xem tôi như con ngựa.
Niềm vui duy nhất là giúp gia đình Bích Đào làm đồng, có cha mẹ và anh trai yêu thương.
Họ chiều chuộng em, mỗi ngày tôi được chia bát canh ngon.
Sau đó mẹ tôi tìm đến.
hóa ra v.ú nuôi không còn cách nào phải tìm Tạ Ân xin tiền, tiết lộ chuyện xưa.
Tôi tưởng thoát khỏi cảnh khổ.
Tôi cố gắng làm hài lòng mọi người. Mong được chút ngọt ngào.
Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, giấc mơ hão huyền.
“Đã bảo cậu đừng nuông chiều nó, xem giờ thành ra thế này!”
Giọng Tạ Doãn vọng qua lớp sương mù.
“Đừng nói với ta rằng cậu thật sự xem cô ta như Tạ Ân.”
Vệ Tuấn khinh khỉnh cười: “Làm sao nàng ta có thể so sánh được với Tạ Ân chứ?”
Dường như sợ tôi không nghe rõ, Tạ Doãn bật cười chê bai, giọng hắn cao hơn hẳn:
“Bao năm qua, cô ta đã lố bịch cố làm mình giống Tạ Ân, cướp đi người thân, đoạt luôn cả chồng của em ấy.”
“Giờ còn dám kiêu ngạo sao?”
Hóa ra, việc tôi bị xem là kẻ thay thế đã bị họ hiểu sai thành cố tình làm vậy.
“Nhìn mặt nó kìa, vàng vọt, gầy gò, đúng là đã dày công diễn một màn bi kịch không hơn không kém!”
“Vệ Tuấn, em đừng nói là đã bị lừa thật chứ?”
Tôi muốn chạm tay lên mặt mình nhưng phát hiện bàn tay chẳng còn chút sức cử động nào. Sau cơn đau tim tái phát, tôi đã gầy đi quá nhiều.
Gương mặt vàng nhợt, thân hình gầy guộc nhìn thật đáng thương.
Vệ Tuấn lại phá lên cười khinh bỉ.
Dường như anh đang đứng ngay trước mặt tôi.
“Đây là cơ hội cuối cùng của nàng rồi.”
“Nhanh nhận lỗi đi, Tạ Đường.”
“Nhận lỗi đi, ta...”
“Phu quân...” Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu, “Anh ký giấy ly hôn chưa?”
Vệ Tuấn sửng sốt, cơn giận thể hiện rõ trên gương mặt, chưa kịp suy nghĩ đã nắm chặt lấy tay tôi:
“Tạ Đường, nàng hãy hiểu chuyện chút đi!”
“Nếu không phải vì Tạ Ân không còn nữa, nàng nghĩ ta sẽ lấy nàng sao?”
“Nàng tốt nhất…”
Chưa kịp nói hết lời đe dọa, tôi đã không chịu nổi nữa.
Sau ba ngày chịu đựng, tôi nôn ra máu, thân thể mất kiểm soát dần dần gục xuống.
“Đường… Đường Đường?”
“Sao lại nhiều m.á.u đến thế này?”
“Tạ Đường! Nàng… nàng giả vờ sao?!”
Thật buồn cười.
Tôi lại cảm nhận được một chút lo âu trong giọng nói của họ.
Cơ thể tôi nhẹ bẫng, không biết ai đã bế tôi lên.
Gần như đồng thời, bên ngoài vang lên những tiếng reo hò vui mừng:
“Thiếu gia! Thiếu gia!”
“Bên ngoài… bên ngoài… tiểu thư không chết! Tiểu thư chưa chết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-giup-bach-nguyet-quang-song-lai/chuong-4-toi-giup-bach-nguyet-quang-song-lai.html.]
Hệ thống bảo rằng Tạ Ân vốn đã phải trở về.
Nó chỉ tạo ra chút sự cố nhỏ để được về sớm hơn một chút.
Tạ Ân đã cầm cố cây trâm vàng cuối cùng.
Trên đường trở về, cô gặp bọn cướp. Tiền bạc mất hết, lại hoảng sợ kinh hoàng.
Về đến nhà, đẫm mồ hôi lạnh, cô bắt gặp người tình mà mình tin tưởng sẽ tận tâm học hành, lại đang tán tỉnh cô góa bụa bên cạnh.
Cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Sinh ra trong nhung lụa, được chiều chuộng vô hạn, cô tưởng chỉ cần tình yêu là đủ để sống tốt.
Nhưng cuộc đời thật sự chỉ toàn khó khăn; ngay cả chân tình mà cô mơ cũng chỉ là giả tạo.
Đêm ấy, cô dọn hành lý lên đường đến kinh thành.
Khi tôi tỉnh dậy, bên cạnh không còn ai.
Nhưng phòng khách lại rất ồn ào.
Tiếng khóc phụ nữ vang vọng vang lên mơ hồ:
“Mẹ, cha, con không ngờ Liên Châu lại trung thành đến thế.”
“Khi đám cháy xảy ra, cô ấy đã đẩy con ra ngoài.”
“Lúc đó con bị va đầu, tỉnh dậy ở ngoại ô kinh thành, lại quên hết tất cả.”
“Gần đây, con cứ mơ thấy cha, thấy anh dạy con chơi cờ, thấy mẹ nói nhớ con...”
“Con của mẹ ơi!”
Mẹ tôi bỗng gào khóc thảm thiết.
Không khó để tưởng tượng hai người ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.
Đó chính là Tạ Ân sao? Tạ Ân mà ai cũng mong đợi.
Tôi bình thản nhìn lên trần nhà.
Nghe cô ấy khóc với mẹ, rồi với cha. Khóc xong lại khóc cùng Tạ Doãn. Cuối cùng là khóc với Vệ Tuấn.
“Anh Tuấn, trên đường đến kinh thành, em nghe tin rồi.”
“Ba năm qua… anh đã… kết hôn rồi sao?”
Tạ Ân nghẹn ngào không nói nên lời.
“Anh đã cưới rồi đúng không?”
Vệ Tuấn dường như không đáp lời.
Tạ Ân lại hỏi:
“Chị ấy đâu rồi? Em muốn gặp chị ấy.”
Cuối cùng tôi cũng gặp được Tạ Ân.
Thật ra, trước đây tôi từng gặp cô.
Trong phòng làm việc của Vệ Tuấn có tủ đầy những bức chân dung của cô.
Những bức tranh vẽ cô cười duyên dáng, ngại ngùng và cả lúc tức giận.
Tất cả đều do chính tay anh vẽ.
Nhưng người trong tranh không thể sánh bằng người thật hiện diện trước mặt tôi.
Vừa bước vào cửa, Tạ Ân vội chạy đến bên giường tôi:
“Chị! Em là Tạ Ân! Em đã về rồi!”
“Anh Tuấn nói chị đã cầu nguyện cho em quá sức, đến ngất xỉu…”
Đôi mắt Tạ Ân đỏ hoe:
“Chị ơi, đều là lỗi của em, nếu em nhớ ra sớm hơn…”
Cô nghẹn ngào, nước mắt rơi từng giọt.