Chương 6
phía ba mấy bước, chỉ thấy bóng lưng cúi thấp của ba, giọng đè nén của ba mà ba .
ở bệnh viện cùng , nhưng từ chối.
Dù cũng tác dụng.
Ba dẫn về khách sạn, thu dọn hết đồ đạc của và của .
dọn tới nhà ba.
Một căn nhà lớn nhưng lạnh lẽo.
Ba dẫn xem khắp nhà, hỏi:
“Con ngủ phòng nào?”
“Mẹ ngủ phòng nào thì con ngủ phòng đó.”
Ba xong thì khựng một chút, với :
“Con là đứa trẻ lớn , thể lúc nào cũng ngủ cùng .”
Thế là chọn một căn phòng. Còn ba bắt đầu trải giường.
Ba :
“Lát nữa sẽ một dì tới chăm con. Con nhớ ngoan nhé. À, lưu của ba đồng hồ trẻ em , chuyện gì thì gọi cho ba.”
“Vậy ba ?”
“Ba tới bệnh viện.”
Mắt sáng lên:
“Con cũng .”
“Không . Trẻ con ngủ thì cao .”
Dù gì, ba vẫn sắt đá như .
Sau khi dì Trần tới, ba cầm đồ chuẩn cho ngoài.
Đồ ba đáng ghét.
Dì Trần tắm cho . Tắm xong, giường gọi điện cho . Vừa kết nối là bắt máy ngay.
“An An?”
“Mẹ…” - Nghe thấy giọng , mũi liền cay xè.
“Con nhớ lắm.”
“Bảo bối, con tới nhà ba ?”
Mẹ nhẹ giọng hỏi.
“Sao tủi thế, ba hung dữ với con ?”
“Không . Con nhớ thôi.” - hít mũi.
Bên im lặng lâu, :
“Bảo bối, lời ba nhé. Đợi chữa xong bệnh sẽ tới đón con.”
“Phải chữa bao lâu hả ?”
“Mẹ cũng .”
“Mẹ ơi, con tới bệnh viện ở với , nhưng ba cho…” - lải nhải .
Đột nhiên, bên xen một giọng khác: “Đang ba ?”
Ba thật sự đáng ghét. Ba còn :
“Giang Cẩn An, con cần nghỉ ngơi . Con cũng ngủ.”
Nói xong, ba cúp máy luôn.
ghét ba.
Dì Trần tới dỗ ngủ:
“An An, dì ngủ cùng con nhé?”
lắc đầu:
“Dì ơi, con thể ngủ một .”
“Vậy , chuyện gì thì gọi dì.”
ở nhà ba.
Trưa hôm ba mới về, ăn cùng .
“Mẹ con ?”
“Mẹ con vẫn ở bệnh viện. Bác sĩ đang bàn phương án điều trị, tạm thời xuất viện .”
Ba tới đây thì khựng , thấy mắt đỏ lên, liền đổi giọng.
“Con ngoan, ở nhà đợi. Tan ba sẽ đưa con tới thăm .”
“Dạ, ba.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-dua-vao-binh-luan-de-cuu-tinh-yeu-ba-me/chuong-6.html.]
cúi đầu ăn thật nhanh, ba tiếp:
“Ba con thích ăn gì. Con ăn gì cứ với dì Trần, dì sẽ nấu cho con.”
Ăn xong, ba lấy giấy lau miệng cho , lâu, hiểu đưa tay nhấc bổng lên, ước chừng cân nặng.
“Ba gì ?”
“Không gì.”
Ba .
“Tự dưng thêm một đứa con gái, vẫn thấy thật lắm. Giống như đang mơ.”
Ba lẩm bẩm gì đó, hiểu.
“Ba ơi, ba thể dẫn con tới công ty, tan thẳng tới tìm ?”
“Không .” - Ba từ chối thẳng.
Thôi .
Trẻ con như chúng là thế đó, quyền quyết định.
Trong thời gian điều trị, cơ hội tới thăm nhiều.
Ba thật đáng ghét, ba cho tới bệnh viện thường xuyên.
Vì thế cãi với ba.
“Tần Yến, ba dẫn con gặp .”
“Lại lớn nhỏ nữa .”
Ba nhướng mí mắt .
“Mẹ con bây giờ còn sức để trông con , con đừng tới đó phiền con nữa.”
“Con ! Con chỉ tới một chút về, con quậy .” - ba bằng ánh mắt đáng thương.
“Không .” - Người câu rõ ràng là đồ tấm lòng sắt đá.
tức quá, lên ghế, chống nạnh ba:
“Ba như ! Bảo cần ba!”
Câu chọc trúng chỗ đau của ba.
Ba hừ lạnh một tiếng, thẳng lên :
“Con còn nhớ chuyện con năm đó bỏ ba giữa chừng ? Ba còn tính sổ với cô , mà con nhóc như con bắt đầu mỉa mai ba ?”
“Thôi con đạo đức là chuyện của con, ba so đo với con nữa.” - Ba .
Sao ba thể như chứ?
“Ba con đạo đức!” - gào lên phản bác.
“Rõ ràng là của ba đưa cho con tấm séc năm triệu, bắt con rời xa ba, còn ba sắp kết hôn với khác!”
“Con cái gì?” - Ba sững .
tức tới mức nước mắt rơi lã chã:
“Nếu con nhận tiền của bà thì , như con vất vả nuôi con như thế, cũng chẳng bệnh nữa… hu hu hu…”
Càng nghĩ càng tủi , chạy tới bàn , nơi để sẵn vở và bút của .
“Con gì ?” - Ba hỏi.
Nước mắt mờ cả mắt, nức nở :
“Con ghi chú nhắc , gặp thì bảo đừng thích ba nữa, tìm cho con một ba mới.”
“……”
Một lúc , xuống bên cạnh , những dòng đang , bật :
“Nhận nhiều chữ phết đấy. Mẹ con bận như mà vẫn thời gian dạy con học chữ ?”
miễn cưỡng đáp:
“Mẹ mua máy học tập cho con, con tự học.”
“Vậy là con thông minh hơn mấy bạn nhỏ khác .”
“Dù ba khen con, con cũng tha thứ cho ba .” - lưng , chỉ chừa cái gáy cho ba.
Ba đưa tay qua lau nước mắt cho , còn :
“Tự tới mức thành mèo hoa kìa.”
“Nói thật với ba , mấy lời nãy con từ ?”
Các chị Bình luận đó.
“Không ai cả.”
dụi mắt.
“ con . Ba tin thì về hỏi con .”
“Đều tại của ba.”
“Bà thích con, cũng sẽ thích con.”