Tôi đã không nổi loạn nhiều năm rồi - Chương 9: Lá thư niêm phong (7)
Cập nhật lúc: 2025-12-22 09:26:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ nắm –––––––”
“Không nắm thì cũng nắm!” Lộ Uyển Uyển sợ hãi hét lên, “Ai mà ngoài là thứ gì chứ?!”
Hai bọn họ đ.á.n.h úp bất ngờ, lúc đang tìm kiếm những tài liệu còn giá trị khác, đột nhiên cảm thấy một luồng lực hút cực mạnh đến từ thế giới bên ngoài.
Chuyện đó từng xảy , hai lập tức phản ứng cực nhanh, lao tới bám chốt cửa và đồ đạc gần đó, nhưng vẫn chống đỡ nổi, thậm chí cả nửa cũng nhấc lên khỏi mặt đất.
Cốc Nguyên thì càng t.h.ả.m hơn, vì bám đúng cái bàn việc . Tay đang trơn trượt thì khỏi , đến cả cái bàn cũng đang lôi ngoài từ từ.
Xong đời .
Cốc Nguyên chỉ còn trơ mắt phần mà còn thể bám víu dần ít , tuyệt vọng bất lực.
lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cảm thấy một lực kéo mạnh từ phía gáy – thì là Lộ Uyển Uyển nghiến răng đưa tay , nắm chặt cổ áo . ngay đúng khắc đó, chỉ khí bên ngoài bức tranh, mà ngay cả khí trong tranh cũng trở thành một lực đẩy mạnh, ép bọn họ đẩy ngoài.
Hai họ dứt khoát hất văng khỏi bức tranh.
Cốc Nguyên ngã xuống đất thật mạnh, còn kịp kêu lên vì đau thì nghi hoặc lên tiếng, :
“Hai đang gì ở đây thế?”
Ánh sáng mắt chói lòa như ban ngày.
Âm thanh chuyện dần dần vang lên xung quanh, bọn họ hiện đang trong phòng Triển Lãm đông đúc qua . Bên cạnh họ là một nhân viên an ninh, tay đặt lưng, vẻ mặt đầy nghi ngờ, đang đ.á.n.h giá hai ‘du khách’ ở bức tranh sơn dầu gì.
Rõ ràng lúc nãy bọn họ vẫn còn……..!
Lộ Uyển Uyển và Cốc Nguyên kinh ngạc , cố gắng trong tình huống bất ngờ tìm một lý do thích hợp để biện hộ.
“À, đó là bạn của !”
Một giọng quen thuộc khác chen giải vây đúng lúc, Chúc Hòe mỉm xin với du khách bên đường ngang qua. Thái độ của cô đến mức khiến khác nỡ trách mắng, vì những gì cô nhận đều là những nụ bao dung. Đồng thời lý lẽ cũng tác dụng tương tự với viên cảnh vệ, cô thật lòng gật đầu : “Cảm ơn ngài Walker giúp đỡ.”
“Người trẻ bây giờ,” hừ một tiếng, “hơn hai mươi mấy tuổi mà còn dễ lạc như .”
Giọng thì trách móc, nhưng vẻ mặt là vui vẻ, chú cảnh vệ già chỉ dặn dò vài câu theo lẽ thường như “Lần nhớ chú ý đấy nhé”, chắp tay lưng bước .
Đồng đội: “…………”
Bọn họ là ai, họ đang ở , họ đang gì ?
Không thể thừa nhận, trong việc giao tiếp với khác, vị đồng đội của họ dường như thực sự một loại thiên phú đặc biệt.
Vì vẫn còn những du khách khác xung quanh nên hai họ cũng tiện hỏi chuyện quá riêng tư.
Ba cố gắng giả vờ như đang thưởng thức tác phẩm, cuối cùng cũng hành lang bên ngoài phòng triển lãm.
Tranh vẫn là những bức tranh lúc , nhưng du khách thì nhiều hơn hẳn.
Hơn nữa, những cảnh vệ và nhân viên lúc trông mệt mỏi chán nản, giờ đây thấy bóng dáng.
Tất cả đều vẻ rộn ràng và tràn đầy sức sống, chẳng còn chút gì gọi là vắng lặng kỳ lạ nữa.
Tựa như......
Cốc Nguyên ý nghĩ hiện trong đầu chính cho hoảng sợ.
Tựa như hiện thực một nữa .
Ngay cả vết thương vai cũng biến mất.
“Thế nào?”
Vừa đến góc hành lang vắng , Lộ Uyển Uyển liền vội vàng : “Vừa nãy chúng vẫn còn đang thảo luận……….may mà xảy chuyện gì nghiêm trọng.”
“À đúng ,” Cốc Nguyên do dự hỏi: “Cậu chắc cũng đúng ?”
“Biết cái gì,” Chúc Hòe , “Biết việc thật Eli Evans chỉ là một bức tranh sống thôi .”
Hai thầm nghĩ quả nhiên đúng là như .
“Đã đến nước thì chuyện mà là khả năng ?,” cô , “Là chủ động với tớ.”
Lộ Uyển Uyển nhịn mà hỏi: “Sau đó thì ?”
“Sau đó hả?”
Chúc Hòe vô tội : “Sau đó thì bảo là ghét họa sĩ, nên từ chối lời tỏ tình của thôi.”
Cốc Nguyên: “Phụt ––––– ”
“Chỉ thôi ?” Hắn thể tin nổi.
Chúc Hòe nhẹ nhàng ‘’ một tiếng: “Tất nhiên chỉ đơn giản như , nhưng tớ cũng nghiêm túc từ chối một cách đàng hoàng mà. Cũng hết cách , do là gu tớ thích thôi.”
Giọng cô vẻ nhẹ nhàng, thờ ơ, nhưng hai còn dù suy nghĩ cũng chuyện chắc chắn đơn giản như thế, chỉ là……..Nếu đối phương , tình hình vẻ , với phận của bọn họ thì cũng lý do gì để truy hỏi thêm.
Dù cũng chỉ là một nhóm tạm thời, thể đòi đào hết ruột gan để .
“Thêm nữa,” Chúc Hòe , “Nếu cứ dựa dẫm ai đó để họ dẫn dắt thì sẽ chẳng bao giờ xa hơn .”
Lộ Uyển Uyển: “Vậy bây giờ–––––”
“Eli sẽ khôi phục thứ về trạng thái khi can thiệp, tớ nghĩ, việc đó ít khách tham quan khi là vì trong tiềm thức của đều đến gần nơi .” Chúc Hòe , “Còn về phần chúng , dù hỏi KP, nhưng chắc chắn là khi rời khỏi phòng tranh thì nhiệm vụ cũng thành .”
Cô cũng gần như trong chớp mắt trở bên ngoài, chỉ là sớm hơn hai đồng đội một chút mà thôi.
“KP?” Cốc Nguyên hỏi: “Có đó , ngươi cảm thấy như thế nào?”
KP: “…………”
KP lên tiếng.
Ha hả, cảm thấy? Cảm thấy cái gì cơ?
Có ai mới game mà phá luôn trùm của phó bản mà còn đòi cảm thấy gì ?
【 .】
Họ thấy âm thanh như thể nghiến răng ken két.
【 Chỉ cần các ngươi rời khỏi phòng tranh thì xem như ‘kết thúc tổ đội’, nếu vội thì theo quy tắc vẫn thể ở ‘quan sát’ thêm một chút quyết định .】
Cốc Nguyên do dự hỏi: “………Chỉ là xem thôi ?”
KP đang lo lắng điều gì.
【 , sẽ ảnh hưởng đến kết cục đạt , cũng sẽ gây bất kỳ tổn hại gì cho chính các ngươi.】
Cốc Nguyên: “Ý các thì ?”
Lộ Uyển Uyển: “Ừm……”
“Hai cứ tự nhiên, thì tham gia .” Chúc Hòe tươi , “ chọn rời luôn.”
Hai ngờ góp công lớn đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ thái độ như , nên đều sững sờ. Một lúc , Cốc Nguyên ấp úng : “ ở .”
Lộ Uyển Uyển: “ ––––– ”
Cô vẫn thể thắng nổi sự tò mò của bản : “Vậy……… cũng ở nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-da-khong-noi-loan-nhieu-nam-roi/chuong-9-la-thu-niem-phong-7.html.]
“Ừm, xem như tạm thời việc cần , .” Chúc Hòe trầm ngâm: “Lần gặp , nếu còn cơ hội.”
Cô xoay chuẩn rời .
“Chờ !” Lộ Uyển Uyển gọi.
Chúc Hòe thấy tiếng gọi thì đầu .
Lộ Uyển Uyển khẽ c.ắ.n môi , cuối cùng vẫn đem những điều mà họ điều tra trong bức tranh, gom tóm tắt sơ lược trong vài câu. Chính cô cũng rõ vì bản , chỉ thể : “…….. nghĩ vẫn là nên với một chút.”
“Thì là , thế là mảnh ghép cuối cùng của trò chơi ghép hình cũng chỉnh ………Vậy ‘tín ngưỡng’ chính là cái vị The King in Yellow .” Chúc Hòe vẻ đang suy nghĩ điều gì đó: “Dù thì, hai cũng vất vả .”
Cô gật đầu, tay đút túi, để một nụ xoay rời . Hai còn vẫn dõi theo, bóng lưng của cô dần khuất giữa dòng thưa thớt ở lối .
“……..Kỳ lạ thật.”
Lộ Uyển Uyển nhỏ giọng : “ còn tưởng cô là kiểu càng để tâm đến chân tướng sự việc chứ.”
“ mà,” Cốc Nguyên chắc chắn: “Dù gì thì cũng là .”
……….Chắc là .
KP nhẹ nhàng như lời tự thuật bên tai họ.
【Sau khi chia tay bạn quyết định rời , hai các ngươi tiếp tục cuộc hành trình trong phòng tranh, đồng thời rằng khu Triển Lãm độc lập vốn dự kiến chỉ trưng bày của triển lãm, nay đặc cách mở buổi trưa hôm nay.】
Hai : “………….”
Vãi thật.
Xem xem, đúng là một cái vấn đề.
Mà ảnh hưởng gì thì –––––
Hai liếc , từ ánh mắt đối phương thấy câu trả lời.
Khu Triển Lãm độc lập ở tầng hai, nơi họ từng qua.
Mặt khác, những du khách rõ ràng cũng tỏ hứng thú với bức tranh tưởng niệm về t.h.ả.m họa nuốt từng xảy với nhiều , xếp hàng dọc hành lang, thường thể thấy tiếng thì thầm trò chuyện khe khẽ.
Cuối cùng cũng đến lượt hai họ.
Trong khu trưng bày thực chất chỉ một bức tranh sơn dầu, gian Triển Lãm lớn, lan can tạo thành một lối dài, đủ để du khách tự do . Trang trí bên trong tương tự với phong cách của cả phòng tranh, thể là quá tinh xảo đơn sơ thanh nhã, nhưng chính vì như mà vặn nhất, phù hợp.
Những du khách ở phía còn thì thầm to nhỏ, nhưng khi phòng thì lập tức yên lặng hẳn, Lộ Uyển Uyển nhịn mà nín thở, giữ im lặng, mang theo cảm giác căng thẳng lo lắng ngẩng đầu lên về phía bức tường mặt.
Trên khung ảnh đặt trong lồng kính, họ thấy thanh niên tóc vàng, cùng bọn họ trải qua hai giờ đồng hành ngắn ngủi.
Eli híp mắt , nghiêng đầu xuống phía , hàng mi và bóng tối che khuất biểu cảm trong đôi mắt. Dù là nụ nhạt nơi khóe môi là ánh mắt khó đoán , e rằng đều sẽ trở thành đề tài gây tranh cãi dứt của các nhà phê bình nghệ thuật .
“Ơ?” Cốc Nguyên kìm khẽ thốt lên: “Đó là…….lá thư ?”
Lộ Uyển Uyển cũng thấy, ánh mắt của Eli dừng đóa hoa đang cầm trong tay. Lá thư giữa những cánh hoa mềm mại, tinh xảo xếp chồng lên , cùng với nhụy hoa và cành lá xanh biếc, ẩm ướt, bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhạt nhẹ.
Cô thoáng nghĩ rằng ánh sáng đó vẽ trong tranh, nhưng đó mới nhận là như .
Đó là một tia nắng dịu nhẹ thật sự, chiếu từ cửa sổ.
*
Chúc Hòe chớp chớp mắt.
Một giây cô bước khỏi cổng chính của phòng tranh, giây tiếp theo trở giường trong căn hộ.
Cũng khá thú vị đấy.
Cô tiện tay nhặt chiếc điện thoại rơi ở bên cạnh lên –––– cái máy rẻ tiền dùng để đóng vai ‘nữ sinh viên đáng thương nhập viện vì bệnh nặng’, mà là điện thoại thật của cô.
Tuy rằng vì thói quen nghề nghiệp, cô cũng điện thoại vài tháng một .
Thời gian hiển thị là 00:01.
Trong trò chơi trôi qua vài tiếng, nhưng thực tế chỉ mới trôi qua một phút. Chúc Hòe đang suy nghĩ thì đột nhiên khựng .
Trên màn hình điện thoại xuất hiện thêm một APP phần mềm kì lạ, biểu tượng là một dấu ‘x’ màu đen nền hồng.
Không trò chơi , rốt cuộc hiểu rõ cô đến mức nào nữa.
Lúc , ngoại trừ những thứ liên quan đến trò chơi , thứ xuất hiện điện thoại của cô đều trong dự đoán. Tất nhiên, Chúc Hòe nhấn đó, thấy hai cửa sổ bật lên đầu tiên.
––––– Đã vượt ải phó bản《Họa Trung Nhân》, chân tướng mở khóa, mức độ thăm dò đạt 100%.
––––– Dựa mức độ thăm dò và biểu hiện của chơi để tiến hành tính toán điểm tích lũy.
Ánh mắt cô liếc lên góc ở phía , con hiển thị cộng thêm 5000 điểm tích lũy.
Không đến những thứ khác.
Trò chơi mắt.
Biểu tượng ứng dụng là nền hồng chữ đen, khi nhấn , giao diện dùng chuyển thành nền đen chữ trắng. Chúc Hòe thử bấm khắp nơi một lượt, tiếc là phát hiện lẽ vì thành phó bản mới, nên khu cửa hàng vẫn đang ở trạng thái màu xám mở khóa.
Về giao diện dùng gồm ba mục chính.
Mục đầu tiên là ‘Thẻ Nhân Vật’ đang sở hữu, bên trong chỉ một tấm thẻ là ‘Skadi Gray’, ghi nội dung giống hệt như lúc cô từng thấy, chỉ là bổ sung thêm phần trải qua trong phó bản .
Danh sách phía của Thẻ Nhân Vật là kho hàng vật phẩm, cô mang theo thứ gì, cho nên bên trong dĩ nhiên cũng là trống rỗng. Mục cuối cùng kỳ lạ, vẫn là trạng thái dấu chấm hỏi ‘?????’.
Chúc Hòe nhấn thử khắp nơi, các mục khóa thể tương tác đều hiện những dấu chấm hỏi giống , nhưng cô vô tình mở album phó bản. Giao diện bên trong giống hệt phần sưu tập của Thẻ Nhân Vật, chỉ một mục duy nhất, biểu tượng đại diện cho《Họa trung nhân》 dễ thương, là một khung tranh nhỏ lồng kính độ phân giải cao, bên trong là một nhân vật nhỏ tóc vàng mắt xanh trông quen thuộc.
Mức độ khó của phó bản xếp hạng ‘E’.
…….Xem hạng E còn cả A, B, C, D, chừng còn cả hạng S.
Đồng hồ ở bên cạnh vẫn đang ngừng đếm ngược.
––––Thời gian chờ đến game tiếp theo, còn 95 giờ 51 phút 21 giây.
Tức là còn bốn ngày nữa.
Sau khi xác nhận xong thứ, Chúc Hòe tủm tỉm lấy một chiếc máy điện thoại khác , nhập dãy .
“Khụ”.
Cô chẳng hề cảm thấy áy náy vì phiền giấc ngủ của khác giữa đêm khuya, thậm chí còn hạ giọng đúng hai giây khi vượt qua mốc giờ quy định.
Tút –––––
Tút –––––
Chúc Hòe thấy tiếng chuông kéo dài truyền đến, thầm nghĩ ngủ say thật đấy.
Điện thoại bắt máy.
Ở đầu dây bên , Trương Minh Đống ngái ngủ lên tiếng: “Alo?”
Được , bắt đầu thôi.
“Chú Trương!”
Giọng cô hoảng loạn, mất bình tĩnh: “Cháu…….Bây giờ cháu nên thế nào ạ?”