Anh ta l.i.ế.m môi khô nứt, giọng khàn khàn thốt ra một câu:
"Có thể rót giúp tôi ly nước không?"
Tôi đứng dậy, cơ thể loạng choạng một chút rồi mới đứng vững. Tôi hất tóc, nhìn anh ta từ trên cao xuống, nghiêm giọng:
"Uống nước rồi thì phải ăn cơm đàng hoàng, biết chưa?"
Anh ta khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra.
Lúc này tôi mới đi đun một ấm nước nóng, tiện tay lấy thêm một chiếc ống hút đưa cho anh ta.
Đợi anh ta uống xong nước, cuối cùng cũng chậm rãi ăn chỗ cơm chiên đã nguội ngắt từ lâu.
Anh ta vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát tôi, thấy tôi vẫn không động đũa, liền dừng tay, không tiếp tục ăn nữa.
Khoảnh khắc ấy, anh ta không giống một phản diện m.á.u lạnh, tàn nhẫn. Mà giống một con mèo nhỏ không nơi nương tựa, vừa được người ta nhặt về, vẫn còn đầy bất an.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, giật lấy bát cơm của anh ta, đổ lại vào chảo, thêm chút thịt xé nhỏ rồi đảo qua vài lần trước khi trả lại.
"Được rồi, ăn đi. Tôi cũng ăn."
Cố Bắc Thần nâng bát cơm chiên thịt lên, rồi gắp một nửa phần thịt xé đẩy về phía tôi.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta đã cúi xuống giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Người này, thật sự cứng đầu.
Lúc đi ngủ, tôi định cởi đồ giúp anh ta rồi bế lên giường.
Với tôi, chuyện này chẳng có gì to tát. Trước giờ, tôi vẫn chăm sóc bệnh nhân mất khả năng vận động theo cách này.O mai d.a.o muoi
Nhưng anh ta lại giữ chặt lấy tay vịn xe lăn, mặt đỏ bừng, kiên quyết không để tôi bế.
"Ra ngoài, cô ra ngoài, tôi tự làm được..."
Tôi khoanh tay đứng cạnh, không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta. Dưới ánh mắt của tôi, cả người anh ta như sắp bốc cháy.
Một lúc lâu sau, anh ta mới ngước lên, đôi mắt ươn ướt, mang theo chút cầu khẩn:
"Cô ra ngoài đi..."
Đôi mắt ướt át như cún con, tôi chịu thua nhất là kiểu này.
Tôi thở dài, xoay người khép cửa lại.
Bên trong vang lên tiếng ma sát chói tai, xen lẫn những âm thanh loạt soạt của vải vóc cọ vào da.
Rồi "Bịch!"
Một tiếng động nặng nề vang lên. Đó là âm thanh của cơ thể rơi mạnh xuống sàn.
Tay tôi còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, bên trong đã truyền ra một giọng nói run rẩy, mang theo chút nghẹn ngào:
"Đừng vào, để tôi tự làm!"
Nghe vậy, tôi chỉ có thể lùi ra ba bước, nhưng vẫn căng tai chú ý đến mọi động tĩnh trong phòng.
Không biết qua bao lâu, anh ta mới khàn giọng nói:
"Được rồi, vào đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-bo-tien-ra-mua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/chuong-2.html.]
Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn khắp nơi.
Quần áo vương vãi đầy sàn, xe lăn cũng bị hất đổ.
Cố Bắc Thần co ro trên chiếc giường nhỏ của tôi, tấm lưng trần đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy từng chút một.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới, đắp chăn cho anh ta rồi quay sang dọn dẹp căn phòng.
"Mai anh muốn ăn gì? Tôi mua sẵn đồ trước."
Anh ta không trả lời, tôi cũng không tiếp tục hỏi.
Bất cứ bệnh nhân nào mới trở thành người tàn tật cũng đều như vậy họ cần thời gian để chấp nhận cơ thể không còn vẹn toàn, cũng cần tạo cho mình tâm lý sẵn sàng nhận sự giúp đỡ.O mai d.a.o muoi
Tôi hiểu cảm giác của anh ta, nhưng tôi cũng hiểu rằng cuộc sống không phải tiểu thuyết, nó không có quá nhiều thời gian để anh ta yếu đuối.
Tôi nhiều nhất chỉ cho anh ta thêm ba ngày nữa.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng phải vực dậy tinh thần.
Sau khi dọn dẹp hết đống bừa bộn còn lại, tôi trải qua một đêm ngủ dưới đất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
May mà hôm nay tôi được nghỉ, nếu không thì tiêu đời rồi.
Trên người tôi có thêm một tấm chăn, chắc là do Cố Bắc Thần đắp cho.
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế của đêm qua. Tôi thản nhiên kéo anh ta ra khỏi chăn.
Vì lâu ngày không được ăn uống đầy đủ, lại mang bệnh trong người, nên thân thể anh ta gầy đến mức không có chút thịt nào.
Tôi dễ dàng bế anh ta lên, phớt lờ sự vùng vẫy rồi mang thẳng vào nhà vệ sinh.
"Anh tự làm, hay để tôi giúp?"
Trước bồn cầu, khuôn mặt Cố Bắc Thần đỏ bừng, tay siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, không thể thốt ra lời nào.
Tôi không buông tha, nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi đi hỏi lại:
"Anh tự làm, hay để tôi giúp?"
Cuối cùng, anh ta dùng giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
"Cô giúp tôi… Tôi không làm một mình được…"
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi đã thẳng tay kéo quần anh ta xuống.
Cố Bắc Thần nhắm mắt lại đầy tủi nhục, khóe mắt thoáng có một giọt lệ lăn xuống.O mai d.a.o muoi
Nhưng cuối cùng, anh ta chẳng nói gì.
Buổi sáng hôm đó trôi qua trong yên bình.
Cố Bắc Thần vẫn ngang bướng, nhưng ít nhất khi gặp chuyện đã biết mở miệng nhờ giúp đỡ.
Điều khiến tôi lo lắng nhất là khuynh hướng tự hủy hoại bản thân của anh ta.
Tôi không ít lần bắt gặp anh ta lén lút lấy d.a.o nhỏ, đưa qua đưa lại trên cổ mình.