16
Mắy Hoàng Vĩ như muốn nứt ra, anh ta lườm tôi một cái thật dữ rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau, phiên tòa bị hoãn.
Lại qua vài ngày nữa, tôi mới gặp được Hoàng Vĩ. Vẻ mặt anh ta tiều tụy, quầng thâm mắt lại nặng thêm mấy phần.
Hoàng Vĩ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và nói với tôi rất nhiều.
Sau khi Hứa Địch chết, điện thoại di động cũng vỡ nát. Sau khi tiến hành khôi phục kỹ thuật cho điện thoại, cảnh sát đã phát hiện nội dung Hứa Địch nói chuyện với tôi trong một năm qua trong tài khoản WeChat của hắn.
Hứa Địch vẫn luôn yêu sâu đậm Hạ Mặc, sau khi Hạ Mặc c.h.ế.t đã nghĩ đến việc báo thù cho cô ấy. Toàn bộ loạt kế hoạch này, đều do Hứa Địch đứng sau thao túng. Còn tôi thì nghỉ việc, trở thành một người nhặt rác, tự nguyện trở thành một phần trong kế hoạch của hắn ta.
Hắn ta từng nói, Hạ Mặc lúc còn sống muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng, dùng sức ảnh hưởng của mình để giúp đỡ nhiều người hơn. Thế nên, anh ta nhất định phải trước mặt mấy chục vạn người g.i.ế.c c.h.ế.t ba người đã hại c.h.ế.t Hạ Mặc trước mặt mấy chục nghìn người.
Bởi vì tôi một lòng cầu chết, cho nên trong kế hoạch, tôi xuất hiện ở bề mặt, chủ động gánh vác mọi tội lỗi.
Cuối cùng, kế hoạch của chúng tôi đã vô cùng thành công.
Nhưng không ngờ, lại gặp phải một viên cảnh sát sắc bén như Hoàng Vĩ, chỉ dựa vào một tấm ảnh đã phát hiện ra chân tướng.
Hoàng Vĩ nói xong thì vỗ vỗ vai tôi. Anh ta nói tôi là tòng phạm, mức án chắc sẽ không nặng.
Một tháng sau, phiên tòa bắt đầu. Tôi cứ tưởng tội giúp sức g.i.ế.c người, bị phán ba năm tù.
Chuyện này, cuối cùng cũng đã ngã mũ.
17
Vì tuổi đã cao, cộng thêm trong tù cải tạo tốt, sau vài lần giảm án, một năm sau tôi đã ra khỏi tù.
Không lâu sau khi ra tù, đã đến Tiết Thanh Minh. Lúc tôi đến nghĩa trang tảo mộ cho con gái, đã gặp Hoàng Vĩ vừa tảo mộ xong đang xuống núi.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Hoàng Vic thấy tôi lên núi một mình thì thăm dò hỏi:
“Bây giờ bà tính sao? Đã nghĩ đến những ngày sau này chưa?”
Tôi nhìn ra sự kiêng dè của anh ta, cười nói:
“Đội trưởng Hoàng yên tâm đi, tôi sẽ không tìm cách tự vẫn trên núi đâu. Những ngày sau này còn dài, tôi phải sống tiếp cả phần của con gái tôi.”
Hoàng Vĩ gật đầu nhưng mắt vẫn đảo quanh trong chiếc rổ tôi đang xách.
Tôi biết, anh ta đang xem bên trong có thứ gì có thể dùng để tự sát không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-ac-gia-100-te/chuong-10.html.]
Chúng tôi hại hàn huyên vài câu rồi chào tạm biệt nhau.
Chúng tôi vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến giọng của Hoàng Vĩ.
“Hạ Cẩn, hình như bà chỉ mang một phần đồ tảo mộ? Bà, chẳng lẽ không định tảo mộ cho Hứa Địch sao?”
Tôi không quay đầu lại.
“Người già rồi, trí nhớ cũng không tốt nữa, anh không nói tôi thật sự quên mất Tiểu Hứa rồi. Không sao, để lần sau tôi bù cho hắn ta.”
Nghe xong lời tôi nói, giọng Hoàng Vĩ bắt đầu run rẩy, bên trong còn mang theo cả sợ hãi và hối hận.
“Hạ Cẩn, bà chờ chút, tôi còn có vấn đề muốn hỏi bà…”
Tôi quay đầu lại, nở nụ cười tiêu chuẩn với anh ta.
“Tất cả đã kết thúc rồi phải không, đội trưởng Hoàng? Anh cứ để tôi tiếp tục đi lên đi. Dù sao thì con người cũng phải nhìn về phía trước, chẳng lẽ cứ mãi ngoảnh lại phía sau sao?”
Tôi nói xong thì không quay đầu lại đi về phía núi.
Mãi cho đến đỉnh núi, tôi nhìn xuống dưới.
Bóng dáng Hoàng Vĩ vẫn đứng sừng sững ở đó, không nhúc nhích…
18
Tôi tên Hạ Cẩn, là giáo sư tâm lý học của một trường đại học danh tiếng. Lớp của tôi mỗi buổi đều chật kín, rất nhiều sinh viên thậm chí còn đứng ngoài cửa nghe ké.
Mỗi lần lên lớp, tôi luôn nói một câu mở đầu.
“Tiềm thức của bạn đang điều khiển cuộc đời bạn, còn bạn lại gọi đó là vận mệnh.”
Tôi tin rằng, nếu dùng các loại ám thị từ bên ngoài để ảnh hưởng đến tiềm thức của một người, là có thể thay đổi nhận thức thậm chí là vận mệnh của người đó.
Chỉ là tôi không ngờ, cuối cùng tôi lại dùng kiến thức khổ luyện bao năm học được để thực hiện tội ác.
Có người từng nói, nếu bạn muốn một người tin bạn thì nhất định phải khiến người đó tự mình phát hiện ra thứ bạn muốn người đó phát hiện.
Thế nên, tôi đã nghĩ cách thực hiện một chút đánh lạc hướng nho nhỏ đối với Hoàng Vĩ.
Miệng thì tôi luôn nói ghét Hứa Địch nhưng lại để Hoàng Vĩ phát hiện tấm ảnh bị tôi kẹp trong cuốn sách vẫn thường đọc trước khi ngủ.
Nếu thật sự ghét một người, làm sao lại kẹp ảnh của người đó vào trong cuốn sách đọc mỗi tối được chứ?
Thế nên, Hoàng Vĩ sẽ kiên định tin tưởng vào một chuyện.
Tôi không những không ghét Hứa Địch, ngược lại còn có quan hệ rất tốt với hắn ta.
Như vậy, anh ta mới một mực cho rằng, Hứa Địch là đồng phạm của tôi, là hung thủ thật sự ẩn mình sau lưng tôi.