Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 24: Hình như tôi mắc cái bệnh "đáng bị đánh" kia rồi!
Cập nhật lúc: 2025-04-10 17:23:17
Lượt xem: 275
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngồi xuống ghế, Thẩm Cận Phong trông vẻ khá phấn khích, vội vàng dùng điện thoại quét mã gọi món :
“Ít nhất là nửa tháng ngoài ăn lẩu đấy!”
Không cần hỏi cũng đoán , nửa tháng đó chắc chắn là ru rú trong căn hộ, sống qua ngày bằng đồ ăn đặt về.
Thẩm Thanh Dương lắc đầu, vẻ mặt bất lực:
“Cái tên thất nghiệp như vẻ bận hơn cả ? Nếu ba mà sống bê tha thế bên ngoài, chắc chắn lập tức phi đến tóm về liền!”
“Anh hai, méc lẻo phong cách của mà.”
Nghe đến ba , Thẩm Cận Phong hoảng một chút, nhưng ngay đó bình thản:
“ mà bây giờ méc cũng muộn . Tí nữa về cùng hai đứa luôn. Ba mắng thì cũng chỉ lải nhải vài câu thôi.”
Phục vụ bước đến hỏi họ gọi nước lẩu gì.
Thẩm Cận Phong thuần thục trả lời ngay:
“Lẩu uyên ương, một bên là lẩu cay bò dầu, một bên là lẩu cà chua.”
Mấy em nhà họ đầu tụ tập ăn lẩu. Thẩm Cận Phong mê cay, chỉ ăn lẩu cay; khẩu vị của Thẩm Thanh Dương nhạt hơn, ngoài lẩu cay thì mấy loại lẩu khác đều ; còn Thẩm Ưu thì đặc biệt thích lẩu cà chua. Thế nên mỗi họ ăn lẩu cùng đều gọi một nửa cay, một nửa cà chua.
Thành thói quen, nên khi phục vụ hỏi, Thẩm Cận Phong vô thức gọi như , cũng nghĩ nhiều.
Thẩm Ưu bất ngờ lên tiếng:
“Có thể đổi lẩu cà chua sang lẩu xương lẩu nấm ạ?”
Động tác lướt điện thoại của Thẩm Cận Phong dừng , ngạc nhiên ngẩng lên cô:
“Ưu Ưu, em chẳng thích lẩu cà chua nhất ? Mấy tháng gặp đổi khẩu vị ?”
Thẩm Ngôn nheo mắt, liếc cô đầy ẩn ý.
“Cũng hẳn ,” Thẩm Ưu , “Chỉ là nào cũng ăn cà chua cũng ngán, nên đổi sang loại khác thử thử.”
Thẩm Cận Phong gãi đầu, khó hiểu:
“Ngán thật ? Anh thì , nào cũng ăn lẩu cay…”
【Đừng hỏi! Vì chị gái thích mùi cà chua! Anh là trai mà hỏi em gái gì gọi món luôn thế hả? Vậy là nha!】
Thẩm Cận Phong: ?
Anh khựng , thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu, mới nhận một nữa bỏ quên em gái yên lặng bên cạnh – Thẩm Ngôn – liền cảm thấy áy náy.
Ưu Ưu đúng, là trai mà để ý đến khẩu vị của em gái, đúng là nên!
Không chỉ Thẩm Cận Phong, ngay cả Thẩm Thanh Dương cũng chẳng cảm thấy gì sai khi gọi nước lẩu, nếu Thẩm Ưu lên tiếng đổi vị và nhân tiện phàn nàn một câu, thì cũng sẽ giống như Thẩm Cận Phong – quên mất Thẩm Ngôn gì cả.
Bị hai với ánh mắt áy náy, Thẩm Ngôn khẽ co ngón tay , cuối cùng cũng mở miệng:
“Vậy gọi lẩu xương , em thích.”
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Thẩm Ngôn dứt lời, radar “tự hủy” của Thẩm Ưu phát tín hiệu.
Cô chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ:
“ em ăn lẩu nấm hơn á. Chị ơi, chị thể nhường em một chút, hợp tác ăn theo khẩu vị của em ?”
【Đừng để ý đến em! Em hình như mắc cái bệnh đáng đánh đó !】
Thẩm Cận Phong: ??
Mấy tháng gặp, Ưu Ưu đa nhân cách ? Bệnh nặng ha?
Thấy ngơ , Thẩm Thanh Dương bèn quyết định luôn:
“Gọi lẩu bò cay và lẩu xương .”
Phục vụ gật đầu ghi : “Vâng ạ, lẩu cay độ cay thế nào ạ?”
Thẩm Cận Phong: “Trung cay!”
Phục vụ rời , Thẩm Ưu sang vui Thẩm Thanh Dương:
“Anh hai, thấy em ăn lẩu nấm hả?!”
Thẩm Thanh Dương đoán thể chuyện Thẩm Ưu dối liên quan đến năng lực và tâm, để tránh việc nhỏ kéo dài, giả vờ ngây ngô cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-24-hinh-nhu-toi-mac-cai-benh-dang-bi-danh-kia-roi.html.]
“Hả? Lúc nãy em ăn lẩu nấm hả? Vậy là hai nhầm , xin nha, cô nàng hiểu chuyện như em chắc sẽ tha thứ cho cái tai điếc của hai chứ?”
Thẩm Ưu quả nhiên truy cứu nữa, miễn cưỡng :
“Thôi , tha cho đó!”
Thẩm Cận Phong lướt điện thoại gọi món, mỗi món đều miệng:
“Thịt bò cay mềm, thích, gọi một phần. Ba chỉ bò, Ưu Ưu thích, gọi một phần. Cuộn sườn cừu gọi ? Anh thích ăn thịt cừu lắm… nhưng Ưu Ưu thích, thôi gọi một phần luôn…”
Gọi đến đây, trong đầu bỗng vang lên giọng của Thẩm Ưu —
【Anh ba ơi, thể gọi mấy món chị gái thích ăn ?!】
Thẩm Cận Phong khựng , nhận một nữa quên mất Thẩm Ngôn, lập tức hối , định gọi mấy món cô thích, nhưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn —
Anh Thẩm Ngôn thích ăn gì!
Dù thần kinh thô đến , giờ cũng hổ đến mức ngón chân cũng móc nền nhà . Anh ngượng ngùng hỏi:
“Tiểu Ngôn, em thích ăn gì ?”
Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn còn kịp trả lời thì thấy Thẩm Ưu “ thực đơn” trong đầu:
【Dạ dày bò giòn, dày trăm lớp, mực, chả tôm, túi trứng cá, óc heo…】
?
Ủa?
Biết Thẩm Ngôn thích vị cà chua thì thôi , Ưu Ưu còn cả món nào chị thích ăn khi ăn lẩu nữa hả?
Không còn tưởng từ nhỏ sống chung là hai chị em họ chứ ba em đây!
Thấy Thẩm Ngôn gật đầu, Thẩm Cận Phong nhanh chóng thêm hết mấy món đó , bỗng nhiên hỏi:
“Ưu Ưu, em ba thích ăn gì nhất ?”
Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của trai, Thẩm Ưu đáp:
“Anh ba thích ăn cay mà.”
Vậy là Ưu Ưu vẫn quan tâm nhất! Còn nhớ thích ăn cay nữa!
Thẩm Cận Phong vui vẻ , hỏi tiếp:
“Cụ thể hơn thì ? Ví dụ như khi ăn lẩu, ba thích gọi món nào nhất?”
“Anh ba ăn lẩu …”
Thẩm Ưu kéo dài giọng, ánh mắt tràn đầy mong chờ của , cô ngập ngừng đầy nghi hoặc:
“Không tự ba gọi món ?”
【Em gọi món , ba thích ăn gì? Ủa ba hỏi kỳ ? Lạ ghê.】
Thẩm Thanh Dương: phì
Cảnh tượng quen ghê, hình như sáng nay cũng trải qua thì .
Khó mà nhịn cho nổi.
Thẩm Cận Phong: “……”
Ủa chứ em cũng ăn với Thẩm Ngôn nào , rõ ?
Anh chút cạn lời, nhưng đến khi lẩu và các món dọn lên, nhanh chóng quên luôn chuyện nhỏ và bắt đầu ăn uống vui vẻ.
Đang ăn nửa chừng, Thẩm Cận Phong bỗng nhớ điều gì đó, hỏi:
“Ê, tụi em chuyện Chủ tịch của Tập đoàn Dược Tôn thị và vợ đang chuẩn ly hôn ?”
Thẩm Ưu dừng đũa.
【Cái gì? Tôn Viễn Trung thật sự nỡ ly hôn với vợ ông ?!】
Thẩm Thanh Dương liếc cô một cái, lắc đầu :
“Không theo dõi, mà em là tu luyện kín cửa mà tin tức vẫn nhanh ?”
“Em là đóng cửa, chứ cắt mạng !”