4.
Thái tử liền mỉm , như thể đang sự ngu ngơ, chất phác của , “Thái tử phi ?”
“Nương nương dường như vui lắm.” Ta vô tình nắm lấy vạt áo Thái tử, chút rụt rè: “Người thật sự cưới Liễu cô nương ?”
Thái tử gật đầu, nắm lấy tay : “Kim Bảo bằng lòng ư?”
“Không , là…”
Lời còn kịp thốt thì Thái tử ngắt lời: “Kim Bảo, sự đời vốn là bất do kỷ ( thể chủ). Mười phần thì tám chín phần là việc như ý, còn hai, ba phần, cũng chẳng ai để tâm sự.”
“Liễu Nam Yên sẽ nhập cung mùng sáu tháng . Nàng hãy ở bên cạnh Nương nương nhiều hơn.”
Đôi mắt sáng ngời , cũng từ chối thế nào.
“Kim Bảo là một hài tử ngoan. À , ca ca của nàng đang việc trướng Quang Lộc Huân (một chức quan trong triều) ?”
Ca ca chỉ là Chưởng sự ( quản lý) trông coi xe ngựa quyền Ngũ Quan Trung Lang tướng, một chức quan bé nhỏ thể bé hơn.
Thái tử đột ngột đề cập đến chuyện khiến đáp lời , chỉ đành gật đầu.
“Kim Bảo Đông Cung cũng ba tháng , mong gì ?”
Lý ma ma từng , trong tình huống , Thái tử thường sẽ đưa ám chỉ. Ta chỉ cần tiếp theo lời là , nhưng hiểu vì lắc đầu. Chỉ mong ca ca đừng trách .
Thái tử bóp nhẹ má : “Thôi , Kim Bảo thì thôi .”
Thế nhưng lâu đó, ca ca vẫn thăng chức. Chàng trở thành Bộc xạ của Thái tử (chức quan hầu cận), tuy vẫn quản lý xe ngựa, nhưng còn thể dùng Lệnh phù Thái tử ban cho để điều động quân đội.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Thái tử phi Thái tử chính là như , “Trông thì vẻ là một đa tình, nhưng tận sâu trong cốt tủy, m.á.u huyết đều lạnh như băng. Chàng chỉ những điều đúng đắn, còn tình yêu nam nữ gạt sang một bên.”
…
Khi lá chuyển vàng, ca ca thăng quan nữa, trở thành Thượng Thư Đài Trưởng Sử. Chức quan lớn, chỉ là Ngũ phẩm quèn, nhưng do một tay Thái tử đề bạt.
Ca ca dâng tấu sớ lên triều đình, rằng: “Man di Mạc Bắc dẹp yên, nhưng Đại tướng quân nắm giữ binh quyền bên ngoài, xét cả tình và lý đều thích hợp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toa-thanh-thu/chuong-4.html.]
Thế là, Thiên tử hạ một chiếu thư, triệu Đại tướng quân hồi kinh.
Thái tử phi thức dậy sớm, tường thành Đại tướng quân dắt ngựa, từng bước chậm rãi bước cổng thành. Trăm họ (dân chúng) chen chúc hai bên đường hoan nghênh, Đại tướng quân ngẩng đầu lên, thấy Thái tử phi.
Ta thấy khuôn môi khô khốc của Ngài mấp máy, dẫu cách xa đến thế, dường như vẫn thấy lời trầm khàn nhưng rung động lòng Ngài vang vọng: “Nữ nhi của , con gầy .”
Thái tử mở tiệc gia yến. Thái tử phi bên cạnh Thái tử, hai nắm tay , vẻ cầm sắt hòa minh (vợ chồng hòa thuận, êm ấm). Còn Liễu Nam Yên lấy cớ bệnh mà đến.
“Ta chừa cho Tạ Tuệ Ninh chút thể diện.”
Nàng vốn kéo bảo cũng đừng , nhưng Thái tử phi sai đến mời, thể .
Liễu Nam Yên cúi thấp mày mắt, miệng chẳng gì thú vị, “Ta và Tạ Tuệ Ninh tuy hợp ý , nhưng với ngươi hiềm khích gì. Chỉ là Kim Bảo , ngươi nhớ, ngươi thiết với nàng đến nữa, dâng tấu sớ triều đình chính là ca ca của ngươi.”
Ta hai tiếng, Liễu Nam Yên xua tay: “Đi !”
Lúc đó nàng đỗi vui mừng. Đại tướng quân mất thực quyền, gia tộc của nàng mới thực sự là trụ cột của triều đình.
Vĩnh Ninh Hầu Phủ bốn đời Tam công, ca ca và cữu cữu của nàng đều là trọng thần. Liễu Nam Yên nghĩ rằng trong lòng Thái tử, nàng vẫn là độc nhất vô nhị, bằng cớ gì nâng đỡ nàng đến mức ?
Khi bước ngoài, thấy tiếng thở dài của Liễu Nam Yên: “Tạ Tuệ Ninh cũng là một đáng thương. Nếu lúc đó căn cơ của Duật Xuyên vững, thì cớ gì cưới nàng ?”
Ta ở ghế cuối cùng. Thái tử hạ tự tay rót rượu cho Đại tướng quân. Sau đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái tử phi, Đại tướng quân thấy hì hì hai tiếng. Thái tử ở bên cạnh vẻ ân ái: “Để Nhạc trượng (cha vợ) chê !”
Đại tướng quân là một chất phác: “Đâu , hai con sống là . Người trẻ tuổi mà, mật một chút cũng . Ta hồi trẻ cũng như .”
Thái tử phi mỉm : “Phụ và mẫu quả thực ân ái.”
Thái tử xen : “Nhạc trượng, hồi kinh nhất định thưởng thức phong cảnh kinh thành cho thỏa, Người chinh chiến cả đời , đến lúc nên nghỉ ngơi an hưởng.”
Đại tướng quân lời nào, chỉ giơ chén rượu lên.
Ta tuy ngu nhưng cũng hiểu đây là ý “ly biệt binh quyền bằng chén rượu” (tước binh quyền một cách hòa hoãn).
Đại tướng quân đặt chén rượu xuống, hai tay ngừng xoa xát vạt áo . Ông mặt Thái tử phi một cái, nàng cúi thấp mi mắt, nén ánh nước long lanh, khẽ gọi một tiếng ‘Cha’.
Đại tướng quân liền xoa vạt áo nữa. Sự bất mãn nhỏ nhoi tan biến thành tro bụi trong giọt lệ của Thái tử phi.