7
Mấy ngày tiếp theo, Tô Vi Lan lại càng trở nên huênh hoang hơn, đi đứng không còn rụt rè như trước, tú bà còn đặc biệt cho nàng hai nha hoàn, khiến các tỷ muội bàn tán xôn xao.
Gần đây, ban ngày nàng cũng không ở trong lâu, hình như được mời ra thuyền uống rượu ngâm thơ, cả ngày không thấy bóng dáng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Điều này cũng tốt, ta có thêm nhiều thời gian làm việc của riêng mình.
Thời gian rảnh, ta cùng Mộ Mộc nghiên cứu hương đạo trong phòng, không khỏi cảm thán kỹ thuật chế hương của nàng quá lợi hại, các loại bột trong tay nàng có thể biến thành đủ loại hương liệu.
Thường ngày, ta cũng cùng các tỷ muội vào phòng đàn múa luyện thêm. Kiếp trước, ta đã bỏ lỡ quá nhiều, kiếp này làm lại, tuy vẫn ở thanh lâu, nhưng ta vô cùng trân trọng cơ hội được học tập.
Thời gian cứ thế như ánh hồng kinh qua tuyết mà trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hơn một năm trôi qua, cầm kỳ thi họa ta học đã đạt đến một trình độ nhất định.
Tuy không nói là tinh thông mọi thứ, nhưng đều có thể trình diễn được, đặc biệt là một tay cổ cầm, đàn rất xuất thần, mỗi lần tú bà thấy ta đều cười không ngớt.
Mọi người đều không muốn sống cuộc đời hèn kém, hầu như ai cũng ra sức học các loại kỹ nghệ, mong đạt thành tích tốt trong cuộc thi Hoa Khôi.
Một ngày, ta nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ trong phòng Tô Vi Lan, ta đi tới nghe ngóng, mới biết, hóa ra dạo này nàng ta uống rượu ăn uống quá đà, eo đã không còn thon gọn, người kia cũng lạnh nhạt hơn nhiều.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Ta nhờ người bí mật mua thuốc làm tăng cân từ chợ đen, hàng ngày thần không biết quỷ không hay cho người thêm vào thức ăn của nàng, thời gian lâu dài, ắt sẽ béo như trâu ngựa.
8
Ta đây coi là độc ác sao? Ta nhìn mình trong gương xinh đẹp như hoa, không khỏi cười lạnh.
Dòng suy nghĩ trôi dạt, ta không khỏi nhớ tới kiếp trước, một ngày ta đau bụng ch.ảy m.áu không ngừng, tú bà cho gọi đại phu đến xem, hóa ra là ta đã uống quá nhiều hồng hoa, dẫn đến tổn thương tử cung nghiêm trọng, suốt đời không thể mang thai.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đỏ trên bàn, đó là Tô Vi Lan nói mua riêng cho ta, thương ta chịu đựng quá nhiều đày đọa.
Ta nhớ mang máng, lần đó là ngay sau đêm đầu tiên ta ngủ với Thất hoàng tử.
Đêm đó, ta mặc y phục lộng lẫy múa làm kinh ngạc mọi người, Thất hoàng tử không do dự chọn ta, mặc cho ta là nữ tử thanh lâu, sau đó chàng còn luôn giữ mình như ngọc, không màng tới thân thể b.ẩn th.ỉu của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/to-thanh-ca-phan-cong/4.html.]
Tú bà tỏ ra tiếc nuối cho ta, nhưng ta cũng biết bà ta vui mừng không ít, vì ở Xuân Hương viện, các cô nương mang thai phải bị ép phá thai, vừa khéo ta đã giúp bà ta tiết kiệm tiền thuốc sau này.
"Có vận may, nhưng không có số phận tốt." Lão bà luôn chỉ vào đầu ta nói như thế.
"Thanh Ca làm sao vậy, tự mình đờ đẫn ở đây?" Mộ Mộc đưa tay ra trước mắt ta vẫy vẫy, ta mới từ ký ức xưa cũ quay trở về thực tại.
"Không có gì, chỉ là nghĩ tới một số chuyện cũ thôi." Ta lắc đầu, nhấp một ngụm trà mới nàng vừa pha, hương thơm nhàn nhạt tràn ra trong miệng, lòng dâng lên một chút an yên.
9
Quả nhiên, Tô Vi Lan hoàn toàn không hay biết, thân hình nàng ngày một phì ra.
Ngày thường cũng không ai mời nàng ta nữa, tú bà cũng rút lại hai nha hoàn, nàng ta đành phải ngoan ngoãn đến học cùng chúng ta.
***
Một ngày, Xuân Hương viện vang lên tiếng cười đùa của mọi người, ta theo tiếng đó nhìn lại, chỉ thấy Tô Vi Lan đang cố sức múa, lảo đảo rồi tr.ượt chân ng.ã xuống đất.
Nàng ta đỏ hoe mắt, tức giận nhìn chúng ta từng người một.
Ta nhẹ nhàng cản tiếng cười của mọi người, bước lên đỡ nàng ta dậy.
Tô Vi Lan nhìn thấy mặt ta, như phát điên, ta thấy trong mắt nàng bừng lên ngọn lửa ghen tị, nàng dùng sức t..át ta một cái, miệng còn chửi: "Tiện nhân, ngươi đắc ý gì chứ, người thắng cuộc thi Hoa Khôi nhất định là ta, ngươi mãi mãi chỉ xứng làm đồ chơi cho người chà đạp."
Sự việc xảy ra đột ngột, xung quanh bỗng nhiên im lặng, ta cũng sững sờ tại chỗ, mặt đau rát, ngay sau đó một đám tỷ muội xông lên chửi mắng Tô Vi Lan.
Lão bà cũng bị động tĩnh này làm kinh động, vội vàng chạy tới, người bên cạnh kể lại đầu đuôi sự việc.
Bà nhìn thân hình phì ra của Tô Vi Lan, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, sai người nh.ốt nàng ta vào phòng chứa củi, bảy ngày không cho ăn.
Ngay sau đó, bà đưa cho ta một lọ thuốc tốt trị sưng, đau lòng nhìn năm vết ngón tay đỏ trên mặt ta, miệng mắng Tô Vi Lan không biết điều.